Như thế này là đang có chuyện gì tốt sao?
Chu Minh Dũ đi vào nhà đổ nước vào lu, Mạc Như lập tức đuổi theo anh, vẻ mặt vui vẻ chờ anh đổ xong nước.
Chu Minh Dũ bị cô làm cho tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Vợ à, có chuyện tốt gì vậy?”
Mạc Như ra liếc mắt dò xét bên ngoài một cái, Trương Cấu vô tình nhìn qua, cô lập tức quay đầu trở về, lôi kéo Chu Minh Dũ vào phòng, tay hướng lên giường đất duỗi ra.
Chu Minh Dũ nhìn thoáng qua, vừa định hỏi cái gì vậy, ngay sau đó da đầu liền tê rần, trời ạ... muỗi ở đâu ra nhiều vậy!
Mạc Như đảo tay qua lại, thu hết những xác muỗi kia vào trong, thấp giọng cười nói: “Không phải muốn diệt trừ bốn hại sao, chuột em bắt không được, nhưng mà muỗi, ruồi, bọ thì em có biện pháp.” Cô biểu diễn cho Chu Minh Dũ xem một chút.
Nhà nông dưỡng heo nuôi gà, mùa hè ruồi nhặng rất khó chịu, ban ngày ruồi bu, ban đêm muỗi đốt, đây là một bản song ca vo ve.
Cô vươn tay ra, nhìn nơi đó có ruồi nhặng đậu xuống, cô nhanh chóng đưa qua, tuy rằng không đụng tới ruồi, nhưng một mảng không khí đều bị cô hút hết vào trong, ruồi muỗi có trọng lượng quá nhẹ, so với lực hút của cô thì không bằng, cứ như vậy mà bị cô thu vào trong không gian!
Trời ạ, như vậy mà cũng được sao!
Chu Minh Dũ bị kinh ngạc đến ngây người một lần nữa!
Mạc Như nhìn anh với vẻ đắc ý, “Ngạc nhiên không!”
Chu Minh Dũ liên tục gật đầu, “Vô cùng kinh ngạc, thử xem có thể bắt được chim sẻ hay không?”
Mạc Như trừng anh, “Cứ được voi đòi tiên! Anh thật quá đáng.” Buổi sáng, sau khi cô phát hiện ra công năng này đã làm thí nghiệm qua, cô cũng chỉ có thể thu ruồi muỗi bên người vào, thậm chí ngay cả một chiếc lá đang rơi cũng đều không thu được chứ đừng nói là những thứ tay không chạm được.
Dù sao thì hiện tại cô vẫn không thực hiện được việc lấy đồ ở khoảng cách xa.
Ngoài ra, không gian của cô cũng không nuôi được động vật còn sống, chim, gà còn sống đều thu không vào, nhưng mà mấy con muỗi, mấy con ruồi nhặng này vậy mà lại có thể, cô cũng không hiểu là cái nguyên lý gì.
Chu Minh Dũ vừa trêu đùa vừa vỗ vỗ bả vai cô, “Về sau sẽ phong em là chuyên gia diệt trừ ruồi muỗi hai hại của thôn chúng ta!”
Anh bắt một đống ruồi muỗi kia đem ra ngoài cho Trương Thúy Hoa xem, “Mẹ, Trương Căn Phát nói diệt trừ bốn hại được khen thưởng điểm công, có phải thật hay không? Mẹ xem Sỏa Ni bắt được nhiều như vậy, có thể khen thưởng bao nhiêu?”
Trương Thúy Hoa ngẩn ra, cái này… “Con bắt ở đâu ra?”
Chu Minh Dũ nhìn về phía Mạc Như, “Sỏa Ni?”
Mạc Như chỉ cười cười, “Con cũng không biết, con nghe thấy vo ve liền đập, chỗ máng ăn của heo đặc biệt nhiều ruồi nhặng, đập một lát liền chết nhiều như vậy.” Vì sao cô phải giải thích cho rõ ràng, ở nông thôn có rất nhiều chuyện không cách nào giải thích được, hơn nữa mọi người đều thích kiểu mơ mơ hồ hồ.
Đinh Lan Anh cùng Trương Cấu cũng lại đây xem, đều vô cùng kinh ngạc.
Trương Cấu nói: “Đại đội trưởng nói điểm sẽ được phân sau khi nộp lên, nhiều như vậy có khi nào được mười đến hai mươi điểm hay không?”
Trương Thúy Hoa trừng mắt, “Sỏa Ni chỉ cần khoa tay múa chân như vậy đã chết từng đó ruồi muỗi, nếu từng này đổi được hai mươi điểm, vậy ba cô cùng người đàn ông của cô còn cần mỗi ngày đều làm việc mệt nhọc hay sao?” Giọt mồ hôi rơi rụng tám cánh, kỹ thuật tốt, thời gian công tác lâu cũng chỉ mới kiếm được mười điểm, nếu bắt mấy con ruồi muỗi kia cũng đạt được mười điểm, vậy thì còn ai chịu đi làm việc!
Trương Cấu bặm môi, tự nhiên sao lại mắng cô!! Cô nói sao chỗ nào chứ?
Đinh Lan Anh nhanh nhảu nói: “Cho dù không đổi được điểm công thì cũng coi như nhà chúng ta hoàn thành nhiệm vụ diệt trừ bốn hại, đại đội trưởng cũng không thể khấu trừ điểm công của chúng ta, như vậy người khác có thể an tâm làm việc, nhà chúng ta cũng không ai bị ai. Sỏa Ni à, em cũng đi xem trong phòng bọn ta một chút, tối hôm qua bị cắn đến mức ngủ không được, đập nửa ngày cũng không đập chết hai con.”
Mạc Như gật gật đầu, cười nói: “Đợi đến chạng vạng đi, khi đó muỗi xuất hiện em sẽ đi đập.”
Trương Cấu nói: “Chị dâu hai, em thấy thời điểm tan tầm chúng ta vẫn là nên đi cắt ít ngải cứu phơi khô bện lại đuổi muỗi, đập đập thì làm được cái gì? Trên giường đất có con nít, bọn muỗi kia chuyên môn nhắm tới con nít mà cắn thôi.”
Đinh Lan Anh cảm thấy cũng phải.
Lúc này trong thôn truyền đến tiếng loa Trương Căn Phát dẫn dắt đội tuyên truyền diệt trừ bốn hại vang lên:
“Diệt trừ bốn hại chính là một cuộc chiến của toàn dân toàn đảng!”
“Huyện ủy là bộ chỉ huy của diệt trừ bốn hại, các trấn là trụ sở của diệt trừ bốn hại, trang trại nhà họ Chu chúng ta chính là tuyến đầu của trận địa diệt trừ bốn hại! Là nhiệm vụ gian khổ nhưng quang vinh nhất! Huy động toàn đảng toàn dân, hưởng ứng sự kêu gọi của Mao chủ tịch, kiên quyết diệt trừ bốn hại, tác chiến bảo vệ lương thực!”