Chân của Chu Minh Lai vẫn chưa lành lại, anh ta chống gật đến ăn sủi cảo, bưng chậu sành không kịp về nhà, xếp hàng cùng những người đàn ông khác ở trước cửa nhà ăn để ăn. Anh ta la to: “Ngon quá, sao ăn liên tiếp mấy cái mùi vị lại không giống nhau?” Có người cười anh ta: “Có phải cái đấu tiên chưa nhai kỹ, cái thứ hai nhai vài miếng, cái thứ ba mới nếm mùi vị.” “Sao anh biết?” “Tôi cũng thế, ha ha ha.” Một bữa sủi cảo hiếm có, trốn ăn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.