Chu Minh Dũ nhỏ giọng: “Có người.” Mạc Như vừa nghe thấy đã vội vàng biến ra mấy viên đá, chiếc xe lập tức bị chất đống nặng trịch, bóng dáng người kia bước đến, hóa ra là ông Chu. “Ba! Tối thế này rồi còn làm gì ở đấy?” Chu Minh Dũ vội vã chào hỏi. Ông Chu thở phào nhẹ nhõm khi thấy bọn họ quay lại, thấp thỏm cả buổi trời cũng được nhẹ lòng rồi. Ông ấy nghĩ sau này con cái lớn cũng phải tự bươn chải sống qua ngày, quyết định có vô lý...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.