Chu Thành Nhân nuốt nước bọt, cảm động vô cùng, nhưng nghĩ đến cảnh bà nó đang che khăn mặt khóc thút thít thì ông ta lại thấy lòng thổn thức, bà nhà còn quan trọng hơn cơn nghiện thuốc lá. “Còn hút gì chứ.” Ông ta giật lấy tẩu thuốc của Chu Thành Chí, giẫm dưới chân, sợi thuốc lá lòi ra ngoài: “Được rồi, đừng có đau lòng nữa.” Chu Thành Chí và Chu Thành Nghĩa ngơ ngác nhìn nhau, không hút nữa sao? Chu Thành Nghĩa nín ho, nhanh chóng phì phèo, từng đám khói xanh phun...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.