Mạc Như trừng mắt nhìn cô ta. Thiền Điệp Cầm nhướng đuôi mắt, cười: “Tôi có kẹo, cô có muốn ăn không? Đến đây tôi cho cô kẹo ăn.” Mạc Như nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, có những người không biết có phải là có cuộc sống quá kiềm nén hay không, cứ thích bắt nạt kẻ ngốc, cho rằng kẻ ngốc không hiểu chuyện nên sẽ không phản kháng, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm. Thiền Điệp Cầm dùng lưỡi liềm cắt lớp cỏ, lòi ra được một cục phân bò khô, cô ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.