Mạc Ưng Long đứng một bên, lặng lẽ nhìn cô, nghe cô nói xong, giơ tay ra sức vô tay, cười như không cười: “Có chí khí, có khí thế.” Mạc Ưng Đường nói: “Có nhiều hơn anh.” Mạc Ưng Long sầm mặt, đôi mắt hung ác nham hiểm, nhưng lại không nói gì, chỉ hừm một tiếng đi lấy cơm mà thôi. Đợi anh ta lấy xong cơm đến bên cạnh Mạc Như, đưa cho cô chậu sành đã lấy xong rồi quay người đi. Mạc Ưng Đường nói: “Chị, chúng ta đừng…” Mạc Như cười nói: “Em cả,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.