Anh ta trừng mắt nhìn Triệu Lập Cương, muốn anh ta đi hỏi xem. Triệu Lập Cương cười nói: “Có lẽ hôm nay muộn một chút.” Lưu Tân Nông khẽ hừm, tiếp tục lấy tài liệu xem, trong lòng nghĩ bọn họ cho mình ăn toàn là lương thực thô, còn tính theo một cân, đoán là khấu trừ của anh ta, không đến một cân. Nếu không thì tại sao anh ta cứ cảm thấy ăn không no? Đói nhanh thế ư? Tại sao bữa ăn của nhà chiến sĩ thi đua này lại không chống đsoi? Có phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.