Đinh Lan Anh nói: “Cũng may hai đứa đã mua thuốc nước phòng hờ rồi, nếu không thì đi đâu băng bó đây? Đứa trẻ nghịch ngợm này, anh chị nó cộng lại cũng không nghịch bằng một nửa nó.” Trương Cấu chạy đến, nói: “Có đứa trẻ nào mà không nghịch ngợm đâu, con gái nghịch ngợm thì bị người ta chê, con trai nghịch ngợm mới tốt.” Chị ta ẵm Kha Lạp Nhi dỗ dành: “Còn đau không con, sau này phải cẩn thận chút, đến tối thím đi bắt ve sầu ăn.” Kha Lạp Nhi bắt đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.