Cô cảm thấy mình cùng Chu Minh Dũ muốn làm cái gì chỉ cần đả thông tư tưởng của mẹ chồng thì sẽ làm ít công to.
Chu Minh Dũ xách gàu đi dọc theo luống rau để tưới nước.
Mạc Như cẩn thận bước vào, tránh phải dẫm hư rau mà còn phải đề phòng trượt ngã, nhìn đông nhìn tây như kẻ nhà quê mới lên tỉnh, cõi lòng đầy hy vọng, tự hỏi không biết có thứ gì có thể bỏ vào trong không gian để cô thử xem công năng không gian của mình hay không.
Trương Thuý Hoa đứng dậy liếc nhìn cô một cái, “Con cũng tới đây à.”
Mạc Như nhỏ giọng nói: “Mẹ, con tới để đi theo mẹ học cách xử lý vườn rau, về sau những việc này cứ giao cho con.”
Trương Thúy Hoa lập tức chỉ cho cô ở vườn rau cần làm gì, rau dưa khác nhau thì phương pháp cũng khác nhau, quan trọng nhất là cái gì, v.v, Mạc Như nghe vô cùng nghiêm túc, liên tục khen Trương Thúy Hoa là chuyên gia trồng rau, cô ấy nhất định phải cố gắng học hỏi.
Trương Thúy Hoa nghe miệng nhỏ của cô nói ngọt như vậy, trong lòng rất vui vẻ, đứa nhỏ này sinh ra không những không ngu ngốc, hơn nữa còn hiểu được lời của mẹ nói.
Mạc Như nhìn một loạt đậu côve cùng đậu dài kết đầy trái, tất cả đều lớn cỡ một ngón tay, qua mấy ngày nữa là có thể hái ăn. Ở giữa lá rau có rất nhiều loại sâu khác nhau đang bò lúc nhúc khiến cô nổi da gà, cô bắt bản thân phải cố gắng khắc phục để vượt qua sự khó chịu, sau đó lặng lẽ lấy sâu ném vào trong không gian thử xem có thể sống hay không.
Chu Minh Dũ nhìn thấy động tác nhỏ của cô, bĩu môi ra hiệu cho cô đi tới.
Mạc Như lập tức đi đến bên cạnh Chu Minh Dũ, anh duỗi tay đỡ cô, đưa một đống rau chân vịt cùng rau hẹ cho cô, sau đó che lại để cô thu vào trong không gian.
Rau hẹ còn có thể cắt một vụ lại ra một vụ, nhưng rau chân vịt thì lại không thể, lúc này bắt đầu hơi ngả sang màu vàng có vẻ sắp già đi, qua vài hôm nữa thì phải nhổ lên để trồng củ cải, cho nên Mạc Như sẽ thu hoạch nhiều hơn một chút. Ngoại trừ cái này ra, cô còn ngắt một ít đọt bí non bỏ vào trong không gian, sau này cũng có thể độn vào trong bánh ngô hấp.
Cũng sắp đến giờ rồi, Chu Minh Dũ: “Mẹ, mẹ còn phải đi làm nữa, mau trở về ăn cơm đi, vườn rau để con cùng Sỏa Ni thu dọn cho.”
Trương Thúy Hoa nhìn mặt trời cao đến nửa ngọn tre rồi, phủi phành phạch đất cát trên người, “Mẹ tính cả rồi, không chậm trễ được đâu, người nhà chúng ta từ trước đến nay chưa từng đến trễ, nhiều nhất cũng chỉ có đội trưởng đi lên mười vòng.”
Đội trưởng đội sản xuất của bọn họ đưa ra quy định để đối phó với những xã viên đến trễ, sau khi thổi còi, ông ta sẽ đi một vòng ở nơi tập trung, nếu như đi hết hai mươi vòng mà vẫn không tới thì sẽ bị khấu trừ 3% điểm làm việc. Ngay cả khi đến chậm một bước thôi cũng vô dụng!
Bà nhìn những người khác đều lục tục rời khỏi vườn rau, chung quanh không có ai, Trương Thúy Hoa lập tức vẫy tay bảo con trai mình đi đến trước mặt bà .
Thấy bộ dạng thần bí của bà, Mạc Như chủ động đi sang một nơi khác nhìn xem có thể thu thập một ít rau dại để bỏ vào không gian hay không. Cô phát hiện có một loại cậy dại được người ta gọi là dền gai, hiện tại còn rất nhỏ, nhưng khi lớn lên nó có thể cao một mét rưỡi, lớn nhanh, mỗi ngày có thể ngắt lá non làm thức ăn.
Cô bới bới đất nắm thân cây nhổ lên, phủi phủi đất giữ lại rễ cây rồi lặng lẽ đưa vào trong không gian. Cuối tháng sáu năm nay đất phân phối sẽ bị thu hồi, đến lúc đó trồng rau tập thể chỉ trồng các loại củ năng xuất cao và các loại đậu, cùng các loại rau xanh như rau chân vịt, dưa chuột, cà chua, v.v đều sẽ bị dán nhãn tư sản, “Thà trồng cỏ cho xã hội chủ nghĩa còn hơn trồng cây tư bản chủ nghĩa”, nghĩa là phải nhổ bỏ đi, cho dù có trồng ở bờ sông, hai đầu bờ ruộng hoặc là trong nhà mình những loại cây đó thì cũng sẽ bị đội duy trì trật tự đến đào lên.
Rau dại thì không quan trọng, đây là rau của xã hội chủ nghĩa, sẽ không ai nhổ, đến lúc đó có thể trồng ở trong nhà mình.
Cô đang bận thu dọn ở bên kia, Chu Minh Dũ ở bên này nghe mẹ anh dặn dò một lát nữa phải giả bệnh như thế nào, không được nói cho người khác biết mình đã khỏe, càng không được tiếp tục đi qua nhà họ Triệu làm việc gì cho mệt.
“Không phải mẹ không cho con dìu dắt anh em, nhưng mà đầu của con còn chưa khỏe hẳn.”
Chu Minh Dũ lại nói: “Mẹ à, cái gì nên mắng thì mẹ cứ mắng, trước kia con là đứa không ra gì cho nên mẹ không cần thiết phải lo lắng thể diện cho con, con đã biết sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Trương Thúy Hoa nghe thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ, trước kia mình nói con trai đứng quản việc của nhà họ Triệu, nó không thèm tranh luận lại nhưng cũng không chịu nghe lời, không ít lần làm bà tức giận, nhưng mà bây giờ lại đồng ý một cách thoải mái, bà làm sao có thể không vui vẻ cho được? Trương Thúy Hoa rất vui mừng, đưa tay vỗ vỗ mặt con trai mình hai cái, cặp mắt ươn ướt, “Thằng nhóc này, con đã trưởng thành rồi.”