Cuối cùng, chờ Trần Tú Phương vất vả theo kịp thì đội trưởng mới kéo cái còi lên, dùng sức thổi tu tu một tiếng.
Mọi người lập tức giải tán.
Mấy người đàn bà kia còn cố ý đi ngang qua quẹt Trần Tú Phương một cái, Ngô Mỹ Anh đương nhiên muốn nói một hai câu, “Có mấy ông đàn ông nửa vời ở trong thành phố kiếm tiền, một tháng nhẹ nhẹ nhàng nhàng cũng kiếm được mấy chục đồng, vậy mà lại kêu cái đồ đàn bà nửa vời ở nhà đi tranh công kiếm điểm, thậm chí còn không được việc như mấy đứa nhỏ choai choai, vậy mà cuối năm cũng không muốn bị thiếu khẩu phần lương thực, đây không phải là ức hiếp người thật thà như chúng ta, còn để chúng ta giúp đỡ bọn họ nuôi con nhỏ hay sao?”
Trần Tú Phương nghe được cả người run rẩy, nhưng lại cố gắng kiềm chế.
Trong nhà có năm sáu người lao động làm việc, có tranh công kiếm điểm nhiều hơn nữa cũng không phải được phân lương thực không giới hạn, cho dù là một người lao động làm việc nuôi dưỡng sáu bảy miệng người thì lương thực cũng phải được cung cấp đầy đủ khẩu phần cơ bản, cho nên có rất nhiều người không vui, cho rằng nhà mình đang nuôi dưỡng giúp con nhà người ta, không ít người tung tin đồn nhảm nhí hoặc là những lúc làm việc lại cố ý kéo dài công việc.
Nếu như hộ gia đình kia thật sự khó khăn hoặc bị bệnh tàn tật thì mọi người làm vậy còn được mang tiếng giúp đỡ người nghèo, nhưng hiện tại hộ gia đình khó khăn thật ra lại là đàn ông ở trong thành phố đi làm lấy tiền lương, còn phụ nữ thì ở nhà làm việc nhận lương thực, nhà bọn họ có tiền mặt! Cho nên có rất nhiều người ý kiến rất lớn, có chút ganh ghét, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều.
Ngô Mỹ Anh nói ra tiếng lòng của không ít người, có người ngại không nói ra lúc này cũng phụ họa một chút, cũng có người có quan hệ không tồi với Trần gia, nói: “Nhà bọn họ cũng lấy tiền mua lương thực.”
“Đó cũng là việc cô ta nên làm, cũng không phải mua hoàn toàn, không phải cô ta còn thiếu nợ nhiều sổ sách trong đội sao? Có người thiếu nợ thì những người đáng lẽ ra có thể nhận được tiền như chúng ta cũng không cách nào nhận được, đó không phải là tiền của chúng ta hay sao?”
“Gia đình nhà thím hai là bị nợ nhiều nhất.” Có người quay đầu lại nói chuyện với Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa bật cười, cô cho rằng tôi sẽ vui vẻ khi cho người ta thiếu nợ? Nhưng mà hùng hổ đi đòi nợ có tác dụng sao? Ai sẽ trả lại hay là sẽ như thế nào? Trong nhà bà mỗi năm ngoại trừ lương thực ra còn có thể nhận thêm ba đến năm mươi đồng, kết quả bị một tấm vách kéo chân sau cho nên một phân tiền cũng lấy không được, số tiền được giữ lại cố định trong tài khoản. Cuối cùng, cũng chỉ có thể cho đi một chút lợi ích thực tế trong lúc lấy điểm chữa cháy, cứ như vậy, nhưng trong thôn vẫn còn có người so đo số điểm và khẩu phần lương thực của nhà bọn họ với phần chữa cháy.
Nếu như tính toán nghiêm túc, bắt đầu từ năm trước đến bây giờ trong đội cũng đã thiếu nhà bà trên trăm đồng, với số tiền này cũng có thể dựng được một căn nhà ba gian! Theo tình hình hiện tại thì năm nay còn tiếp tục thiếu nợ nhiều hơn nữa.
“Thím hai thật là rộng lượng, trong thôn chúng ta tôi không phục ai cả, chỉ phục mỗi thím hai.” Ngô Mỹ Anh dựng ngón tay cái cười nói.
Nói đến nhà họ Chu, rất nhiều người phụ nữ đều thích nói đến thím hai, dì hai, v.v chính là chỉ Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa nói: “Mọi người cũng không cần phải khen tôi, vợ của con trai út tôi bị ngốc cũng không thể làm việc, Út Năm thì lại bị người ta đập gậy vào đầu, ngày nào cũng bị choáng váng đầu óc, cũng không thể làm việc cả ngày, mọi người cũng khổ cực rồi.”
Mọi người sôi nổi hỏi thăm có nặng lắm không, có cần phải đi đến huyện khám xem như thế nào hay không.
Ngô Mỹ Anh lớn giọng nói: “Theo tôi thấy, gia đình nhà thím hai còn tốt hơn gia đình của một số người, thân thể cậu em Minh Dũ không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện bình thường.”
Trương Thúy Hoa nói: “Thu hoạch lúa mì vẫn là phải làm cùng mọi người, sẽ không để chậm trễ thời gian.” Bà nói vài câu có lệ, sau đó khiêng cái cuốc nhanh chóng bước vội về nhà.
Bà không muốn lãng phí nước miếng với những người này một chút nào, nguyên một buổi sáng chỉ uống một chén nước, lúc này thật sự khát khô cả cổ. Nghĩ đến việc hôm nay mấy đứa cháu đều ở nhà, hai đứa con dâu khẳng định bận rộn không ngừng, ước chừng không thèm đun nước sôi trước cho mọi người uống mà phải chờ bà trở về làm.
Trong nhà có con nít, có heo, cũng thật là không có biện pháp, cho nên bà mới không vì chuyện này mà trách cứ hai đứa con dâu, chỉ là làm việc không hợp ý bà cho nên khó tránh khỏi việc nạt nộ vài câu. Đương nhiên, trong nhà đều quen cả rồi, trong nhà họ Chu bà là lớn nhất, cho dù trong trang trại nhà họ Chu có người muốn nói này nói nọ người khác thì cũng không có mấy ai có thể nói được bà.