Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này Viên gia chủ cảm giác được khí tức trên người thanh niên áo xanh kia, hắn thật sự không nghĩ ra con mình vì sao lại trêu chọc tới cường giả thế này, mà thanh niên trẻ tuổi như vậy cũng đã là Vũ Suất tứ trọng.  

Phanh phanh!  

Trong tích tắc trong hoàng mang truyền ra thanh âm nổ tung trầm đυ.c, ngay sau đó Viên gia chủ trực tiếp nổ tung, thân hình hóa thành vũng máu đổ tung dưới đất.  

Một màn này làm người chung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, thanh niên áo xanh căn bản chưa từng ra tay, mà Viên gia chủ lại trực tiếp hóa thành máu loãng, điều này thật làm người kinh ngạc lẫn ngoài ý muốn, nhìn thấy cảnh tượng như thế không ít người hít sâu một hơi.  

– Lần này tới lượt ta xuất thủ, một đám tạp mao, còn dám trâng tráo, đều chết đi cho bổn long!  

Đồng thời Thiên Độc Yêu Long hét lớn một tiếng, yêu nguyên bàng bạc tràn ra, mặt đất nhất thời nứt nẻ, chấn khai không gian ba văn, thân hình hóa thành hắc ảnh bắn tới, thủ ấn kết xuất, hắc mang bạo tuôn, một đạo chưởng ấn khổng lồ oanh kích lên nhóm người vây tới, rơi thẳng lên thân thể bọn hắn.  

Phanh!  

Chưởng ấn hung hăng va chạm vào đám người, tựa như sóng xung kích cường hãn, chấn động không gian ba văn lan tràn, chân khí cuồng bạo gào thét, đung đưa giữa không trung, hơn trăm người lập tức hóa thành bánh thịt.  

– Yêu thú thất giai!  

Sắc mặt Phương Thành Hữu cứng ngắc, cảm giác được chân khí của đại hán vạm vỡ phía trước, mới biết được người này là yêu thú thất giai.  

Thực lực yêu thú thất giai kém cỏi nhất cũng đối kháng được Vũ vương nhất trọng đỉnh, mà hắn chỉ tới Vũ Suất cửu trọng, dù là Vũ Suất cửu trọng đỉnh cũng là Vũ Suất, bởi vậy sắc mặt hắn khó xem tới cực điểm.  

– Một đám con kiến!  

Ánh mắt trầm xuống, thân ảnh Thiên Độc Yêu Long hóa thành hắc ảnh, tiếp theo xuất hiện trước mặt Phương Thành Hữu.  

– Mau thông tri tông chủ, mau!  

Phương Thành Hữu hét lớn một tiếng, căn bản không dám có chút ý niệm đối kháng, vội vàng bỏ chạy, thậm chí hắn cũng không nhìn tới Tùng Bách Đào.  

Giữa không trung, một đoàn khói hoa nhất thời nổ tung.  

– Độc Long huynh, bắt người này!  

Lục Lâm Thiên lập tức biến mất, thân ảnh chỉ còn lưu tàn ảnh, khi xuất hiện đã ở trước người Tùng Bách Đào.  

– Không thành vấn đề!  

Thiên Độc Yêu Long quát to, cấp tốc đuổi theo Phương Thành Hữu.  

– Thiếu tông chủ cẩn thận!  

Ánh mắt Đoạn Hồn Đoạn Mệnh đại biến, nhất thời liền quát, nhưng Lục Tâm Đồng cùng tiểu Long đã lao tới, không thể thoát thân.  

– Ô!  

Ở trên vai Lục Tâm Đồng, Phi Thiên Ngô Công hóa thành bản thể khổng lồ, bám theo kịch độc đang cùng Lục Tâm Đồng liên thủ đối kháng một trong nhị lão.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên dễ dàng đánh chết một Vũ Suất nhất trọng, còn lộ ra tu vi tứ trọng, ánh mắt Tùng Bách Đào trầm xuống, giậm mạnh chân, một cỗ linh lực tràn ra, thân thể nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.  

Đúng ngay thời khắc đó, không gian chợt dao động, một thân ảnh trống rỗng xuất hiện, hướng thẳng Lục Lâm Thiên đánh tới, người này chính là Mã trưởng lão.  

Một đạo quang trụ xuất hiện, linh hồn lực lượng phóng lên cao, quang trụ xuyên qua không gian hóa thành đầu ưng khổng lồ lớn hơn trăm thước, mang theo uy thế kinh người nháy mắt đánh thẳng về hướng Lục Lâm Thiên.  

– Công kích linh hồn ngưng vật!  

Thân hình Lục Lâm Thiên nháy mắt ngừng lại, hắn cũng không dám khinh thường, ánh mắt phát lạnh, mình bây giờ cũng là Linh Suất tứ trọng, hoàn toàn có thể đối kháng, nhưng còn chưa tới lúc bại lộ thực lực của chính mình.  

Lục Lâm Thiên mạnh mẽ xoay người, thủ ấn kết xuất, một thanh âm trầm đυ.c truyền ra, một đạo chân khí nóng cháy nháy mắt khuếch tán giữa không trung.  

– Liệt Viêm quyền!  

Một đạo quyền ấn bay ra, năng lượng hỏa hệ hội tụ, quyền ấn mơ hồ hóa thành quang ảnh đỏ đậm uyển như tia chớp bắn tới.  

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, quyền ấn trướng thành ngàn thước, ẩn chứa năng lượng cháy rực cuồng bạo như muốn thiêu đốt cả không gian, cả không gian đều chao đảo, ngay lập tức áp thẳng tới đầu ưng khổng lồ kia.  

Hai đạo năng lượng bất đồng nháy mắt ầm ầm va chạm, một cỗ quang mang chói mắt bộc phát cuối chân trời.  

Dùng mắt thường có thể nhìn thấy được đầu ưng bị ngọn lửa thổi quét, trong khoảnh khắc hóa thành mảnh nhỏ tiêu tán, ngay sau đó một đạo hãn lôi nổ vang, âm thanh vang vọng cuối chân trời.  

Xuy xuy!  

Đầu ưng vỡ ra, đồng thời linh hồn lực lượng vỡ áp tới, nhưng Lục Lâm Thiên không hề để ý đến, chút linh hồn lực lượng kia cũng không thể tạo thành uy hϊếp đối với hắn, công kích đồng cấp hoàn toàn có thể xem thường.  

Phanh!  

Quyền ấn nháy mắt bộc phát, một cỗ năng lượng phong bạo cực kỳ khủng bố nháy mắt thổi quét, bao phủ cả Mã trưởng lão bên trong.  

Một đạo hoàng mang lao thẳng tới, thân thể Lục Lâm Thiên xuất hiện, trên người mặc một bộ khải giáp lóe sáng quang mang.  

– Chết đi!  

Trong kình khí cuồng bạo, thủ ấn biến hóa, một thanh huyết đao xuất hiện, trực tiếp đánh xuống, đao mang hơn trăm thước chém vỡ không gian với xu thế lôi đình nháy mắt rơi lên người Mã trưởng lão.  

Trong ánh mắt kinh hãi của Mã trưởng lão, đao mang trực tiếp chém vỡ quang quyển hộ thân của hắn, hoàn toàn không cách nào đối kháng.  

Đao mang rơi xuống, hộ thân quang quyển nứt vỡ, thân hình Mã trưởng lão lập tức bị chém thành hai nửa, mà con đường bên dưới trực tiếp bị san thành bình địa, mặt đất nứt vỡ, kiến trung chung quanh liên tục nổ tan.  

– Hiện tại tới lượt ngươi!  

Một màn hỗn loạn còn chưa tiêu tán, một thanh âm trầm thấp truyền ra, một đạo thân ảnh đã xuất hiện trước người Tùng Bách Đào.  

– Ngao!  

Chân khí rót vào, thanh âm long ngâm vang vọng, Lục Lâm Thiên cũng không thi triển vũ kỹ, trực tiếp chém xuống, đao mang bạo lướt mang theo huyết sắc, nhất thời năng lượng thiên địa bỗng nhiên sôi trào lên.  

– Hưu!  

Đao mang dài hơn ngàn thước bay ra, không gian ba văn vỡ tan, tiếp theo chém thẳng về hướng Tùng Bách Đào.  

Sắc mặt Tùng Bách Đào đại biến, thủ ấn kết xuất, trong mắt lộ vẻ âm lệ quát:  

– Lục Lâm Thiên, ngươi là Vũ Suất tứ trọng thì thế nào, có được võ linh khí thì sao, ngươi căn bản không gϊếŧ được ta!  

Tùng Bách Đào vừa quát, đồng thời một cỗ khí tức quỷ dị nháy mắt lan tràn trên không trung.  

Ngay tiếp theo quanh thân hắn bao phủ trong một mảnh bạch sắc quang quyển chói sáng.  

Chỉ nháy mắt, huyết sắc đao mang mang theo âm bạo chói tai nhanh như chớp cắt qua không gian, đao mang đi qua mặt đất nứt nẻ, luôn lan tràn thật xa, cả con đường đều sụp đổ, kiến trúc nứt vụn.  

Ngay trong ánh mắt chăm chú của mọi người, huyết sắc đao mang mang theo tiếng hổ gầm long ngâm nháy mắt bổ lên bạch sắc quang quyển, nháy mắt tiếp xúc giữa không trung đột nhiên run rẩy, không gian kiềm hãm, bộc phát ra cường quang chói mắt, một cỗ kình phong cực kỳ sắc bén tích tắc khuếch tán.  

– Ca ca…  

Đúng lúc này chỉ thấy bạch sắc quang quyển bao quanh Tùng Bách Đào nháy mắt nứt nẻ, lập tức hóa thành mảnh nhỏ, tùy theo đao mang tiêu hao không ít, ngay lập tức nặng nề va chạm lên người Tùng Bách Đào.  

Một màn quỷ dị xuất hiện, vào thời khắc này trên không trung đột nhiên nổi lên dao động quỷ dị, trên người Tùng Bách Đào đột nhiên bộc phát quang mang chói mắt, hào quang làm người không dám nhìn thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK