– Rốt cuộc cũng có được ngày nhàn nhã.
Trên một tảng đá lớn, Lục Lâm Thiên nằm trên tảng đá phơi nắng, toàn thân vô cùng thoải mái, loại cảm giác thoải mái này quả thực không nhiều lắm.
– Trong đó ngay cả không khí cũng không giống như bên ngoài.
Bên người Lục Lâm Thiên lúc này có một tiểu bạch hồ cao chừng hai mươi thước đang hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía dưới ngọn núi, trong mắt có chút hưng phấn.
– Lão đại, hôm nay huynh không tu luyện sao?
Thân ảnh của Tiểu Long cũng xuất hiện trên tảng đá, dáng vẻ lười biếng, lúc nói, thân thể của nó cũng không hề nhúch nhích lấy một cái.
– Nghỉ ngơi một ngày thả lỏng một chút.
Lục Lâm Thiên vặn thắt lưng, vẻ mặt thỏa mãn nhìn lên bầu trời, cảm giác lười biếng này quả thực khiến cho hắn không muốn động đậy.
– Có người tới, ta đi trước.
Trong nháy mắt, thân ảnh Bạch Linh biến mất.
– Lục Lâm Thiên, ngươi nằm ở đây làm gì vậy?
Một thanh âm nũng nịu rơi vào trong tai Lục Lâm Thiên, nghe thấy thanh âm này da đầu Lục Lâm Thiên có chút tê dại.
– Hồng Lăng, sao nàng lại tới đây.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thân ảnh màu xanh trước mặt, mái tóc dài được búi về phía sau, nhìn nữ tử trước mặt này trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nữ nhân điêu ngoa này đến đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
– Lẽ nào ta không thể đến đây sao?
Trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, Vân Hồng Lăng trực tiếp ngồi bên cạnh Lục Lâm Thiên. Một mùi hương nhàn nhạt tràn ra khiến cho Lục Lâm Thiên ngây người, mùi hương này quả thực vô cùng thơm.
– Đương nhiên không phải.
Lục Lâm Thiên vội vã nói, lúc này hắn cũng không dám đắc tội nữ nhân điêu ngoa này.
– Vài ngày nữa ngươi ứng chiến Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong, Long Tam, ngươi có nắm chắc không?
Vân Hồng Lăng nói.
– Hắc hắc, đến lúc đó mới biết được.
Lục Lâm Thiên cười hắc hắc nói, trong lòng đang suy nghĩ, hẳn là không thành vấn đề.
– Ta hỏi cha ta chuyện đại hội Tam tông Tứ môn, cha ta cố ý hỏi tới ngươi, dường như là có ý định để ngươi tham gia, ngươi phải biểu hiện cho tốt.
VÂn Hồng Lăng nói.
– Tông chủ muốn ta tham gia đại hội Tam tông Tứ môn sao?
Lục Lâm Thiên nhíu mày nói.
– Dường như cha ta có ý như vậy. Vừa rồi còn hỏi không ít chuyện của ngươi.
Nhìn Vân Hồng Lăng, Lục Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Ta không muốn đi.
– Cái gì? Bao nhiêu người muốn đi còn không có tư cách, không ngờ ngươi lại không muốn đi?
Vân Hồng Lăng lập tức hỏi Lục Lâm Thiên.
– Không đi.
Lục Lâm Thiên nói, thầm nghĩ trong lòng, đây cũng không phải là xã hội cũ, phải làm vẻ vang cho tập thể, chuyện không có lợi hắn tuyệt đối không đi.
– Vì sao?
Vân Hồng Lăng hỏi.
– Không có vì sao cả, chỉ là không muốn đi mà thôi.
Lục Lâm Thiên nói.
– Được rồi, ta đi nói cho cha ta biết, ngươi không muốn đi.
Vân Hồng Lăng có chút thất vọng nói. Vốn nàng vô cùng cao hứng đến thông báo cho Lục Lâm Thiên, lúc đó hai người có thể cùng nhau đi tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, thế nhưng lúc này hắn lại không muốn đi.
– Hồng Lăng, nàng có biết gì về Vạn Niên Xích Đồng không?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên xoay chuyển, lập tức hỏi Vân Hồng Lăng.
– Vạn Niên Xích Đồng? Đó là một trong những trấn sơn chi bảo của Vân Dương Tông ta. Ngươi hỏi cái này làm gì?
Vân Hồng Lăng vô cùng nghi hoặc hỏi Lục Lâm Thiên.
– Hiếu kỳ thôi, ta nghe nói Vân Dương TÔng có bảo vật này cho nên tùy tiện hỏi một chút.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng nói:
– Vậy nàng có biết Vạn Niên Xích Đồng ở đâu không?
– Đương nhiên là ở trong tay cha ta. Loại chuyện thế này ngươi hỏi tới làm gì?
Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên. Sau đó nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lục Lâm Thiên rồi nói nhỏ:
– Ta từng nghĩ qua, ngươi đã có Vô Song tỷ, cũng không sao cả, chỉ cần sau này không có nữ nhân khác ngoài ta với tỷ ấy là được.
Cảm nhận mùi hương thơm ngát bên cạnh, xúc cảm kia khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên rung động, cánh tay đi tới đôi vai của Vân Hồng Lăng rồi lập tức ôm nàng vào lòng.
– Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không để ý tới ta nữa.
Thấy Lục Lâm Thiên ôm mình vào lòng, Vân Hồng Lăng khẽ nói một tiếng.
Lục Lâm Thiên mỉm cười không nói gì. Trên Vân Dương Tông này dường như số đào hoa của hắn đặt biệt tốt nha.
– A.
Ngay khi Lục Lâm Thiên đang nghĩ ngợi lung tung, trên vai truyền đến cảm giác đau đớn. Lúc này Vân Hồng Lăng đang cắn vai hắn.
– Đây chính là hình phạt cho tội trong mật địa không để ý tới ta.
Vân Hồng Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên, sau đó lại nhìn dấu răng mờ nhạt trên vai hắn, nàng liền nở nụ cười thỏa mãi, lại có chút yêu thương hỏi:
– Có đau không? Có lẽ là ta hơi quá sức một chút.
– Nàng nói xem có đau không?
Lục Lâm Thiên trừng mắt nhìn Vân Hồng Lăng. Trong lòng giận dữ, nữ nhân điêu ngoa này quả thực là cầm tinh con chó mà, rất thích cắn người. Dưới sự giận dữ tya hắn lập tức đánh lên mông Vân Hồng Lăng.
Ba.
Một âm hưởng giòn tan vang lên.
– Tiểu tặc, đau quá.
Vân Hồng Lăng lập tức cảm thấy đau đớn, trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói.
– Đau sao? Để ta xoa cho nàng.
Lục Lâm Thiên cũng có cảm giác dường như vừa rồi mình hơi quá tay. Lập tức nở nụ cười tà, ban tay di chuyển tới bờ mông của Vân Hồng Lăng, nhẹ nhàng xoa nắn.
– Sắc lang.
Khuôn mặt Vân Hồng Lăng đỏ bừng, vừa rồi trên mông truyền tới cảm giác đau đớn, lúc này trong nháy mắt trở nên tê dại. Ánh mắt không còn bình tĩnh được nữa, trong lòng nhảy dựng lên, thế nhưng nàng lại không giãy dụa, ngược lại càng dán sát vào người Lục Lâm Thiên.
Nhìn thấy Vân Hồng Lăng như vậy, sắc tâm Lục Lâm Thiên lập tức nổi lên, nhẹ nhàng xoa bóp, từ mông chậm rãi di chuyển.
Vân Hồng Lăng lập tức khẽ kêu lên một tiếng, một cỗ cảm giác tê dại truyền đi khắp toàn thân nàng. Thân thể như nhũn ra, khuôn mặt lúc này đỏ bừng vô cùng kiều diễm.
Xúc cảm mềm mại khiến cho Lục Lâm Thiên ngày càng làm càn, cảm giác một tay có vẻ thiếu thốn cho nên cánh tay thứ hai lập tức được trưng thu, trong nháy mắt rời khỏi người Vân Hồng Lăng, từ cái eo nhỏ nhắn chậm rãi đi lên trên.
Lúc này Vân Hồng Lăng triệt để mềm nhũn, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp. Nàng chưa từng trải qua việc nam nữ, giờ phút này có chút tê dại, cũng không biết phải làm sao, tùy ý để cho Lục Lâm Thiên làm gì thì làm.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng có có cảm giác sắp không nhịn được. Bàn tay xuyên qua quần áo Vân Hồng Lăng chạm tới da thịt mềm mại trước bụng Vân Hồng Lăng. Ngay khi bàn tay Lục Lâm Thiên chạm tới địa phương mềm mại nhất phía trên thì Lục Lâm Thiên vô tình nhìn thấy có một thân ảnh tuyệt mỹ đang đứng ở đình viện cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hắn.
– Thúy Ngọc.
Nhìn thấy thân ảnh kia, lửa nóng trong người Lục Lâm Thiên lập như như bị hắt vào một chậu nước lạnh, có cảm giác như bị bắt gian tại trận.
– Biểu…. Thúy Ngọc.