Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Uy áp thật mạnh mẽ.  

Lục Lâm Thiên thu hồi ánh mắt, uy áp này quả thực quá mạnh mẽ khiến cho người khác nhìn vào lập tức cảm thấy linh hồn đau đớn và áp lực. Lẽ nào đây là thân thể của sư phụ Chí Thánh Đại Đế sao.  

– Ca ca, Tiểu Long, hai người rốt cuộc cũng xuất hiện rồi. Muội còn tưởng rằng hai người xảy ra chuyện gì a.  

Lúc này mấy đạo thân ảnh đi tới, chính là đám người Hắc Vũ, Bàn Hủy, Bàn Vân, Thiên Thủ Quỷ Tôn. Trong khi nói chuyện Lục Tâm Đồng mang theo vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt Lục Lâm Thiên.  

– Xảy ra một chút chuyện, thiếu chút nữa ta và lão đại đều bỏ mạng rồi.  

Tiểu Long nhíu mày, trong Thiên Trụ giới kia bị Phá Vân Tôn giả chặn gϊếŧ, quả thực thiếu chút nữa phải bồi cái mạng nhỏ của mình.  

– Thiếu chủ, gặp phải chuyện gì vậy?  

Thân ảnh Hắc Vũ lập tức đi tới bên người Lục Lâm Thiên.  

– Gặp hồn anh của một Vũ Tôn ngũ trọng công kích, đã giải quyết xong rồi.  

Lục Lâm Thiên trả lời.  

Sắc mặt Hắc Vũ lập tức biến đổi, hồn anh của Vũ Tôn ngũ trọng a, thực lực không cần phải nói nhiều.  

– Không có việc gì nữa rồi, tất cả đều bị lão đại giải quyết. Được rồi, các ngươi có thu hoạch được gì không?  

Tiểu Long hỏi Lục Tâm Đồng.  

– Quả thực có chút thu hoạch, thế nhưng cũng không quá lớn.  

– Chưởng môn, các người có thu hoạch gì không?  

Thiên Thủ Quỷ Tôn tiến lên hỏi Lục Lâm Thiên.  

– Cũng coi như có thu hoạch.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày lập tức nhìn về phía Long Linh khẽ gật đầu một cái. Lúc này thương thế trên người Long Linh đã tốt hơn một chút, bộ y phục màu trắng bao phủ thân thể cực kỳ mê người, khí chất càng thêm yêu mị khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi nhớ tới Bạch Linh.  

Nhớ tới Bạch Linh, trong đầu Lục Lâm Thiên lập tức xuất hiện khuôn mặt tuyệt mỹ mà lạnh lùng. Cũng không biết hiện tại Bạch Linh thế nào rồi.  

Lục Lâm Thiên gật đầu Long Linh khẽ mỉm cười một cái, dường như đối với nhân loại trước mắt này có hảo cảm không nhỏ.  

– Lục chưởng môn, sao tới giờ này ngươi mới tới.  

Trong lúc Lục Lâm Thiên thất thần có không ít thân ảnh đi tới, chính là đám người Tử Yên, Đạm Đài Tuyết Vi, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương, Thiên Ưng côn tử, Tiêu Dao Vương, còn có Kim Sí Vương, Hắc Linh Vương, Phiên Hải Vương cùng người của bọn họ.  

Có thể bởi vì dọc đường đi Lục Lâm Thiên luôn chiếu cố cho mấy đại sơn môn này, cho nên thái độ của mấy sơn môn này đối với Lục Lâm Thiên không tồi. Cho dù cả cường giả của Thiên Vân đảo khi nhìn Lục Lâm Thiên cũng phải gật đầu chào hỏi một cái. Đương nhiên ngoại trừ Kiếm Linh Vương ra.  

– Vừa rồi ta mới dừng lại một chút, không nghĩ tới chư vị đều đã tới đông đủ.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, ánh mắt đảo qua Kiếm Linh Vương của Thiên Vân đảo. Chỉ có ánh mắt của người này luôn đảo qua trên người hắn, mang theo một tia hàn ý.  

– Tất cả tới rồi sao?  

Đối với Kiếm Linh Vương này, lúc này Lục Lâm Thiên đương nhiên không đặt vào lòng, bằng thực lực hiện tại của hắn Kiếm Linh Vương này không cần quá để ý tới. Lục Lâm Thiên lập tức nhìn về phía trước. Phía trước lúc này đã có không ít người xuất hiện, cả đám đều có khí tức mạnh mẽ. Người có thể tiến vào không gian này đều không phải kẻ yếu, hầu như đều tiến tới nơi này. Mà trong đó, đám người Không Nhận Tôn giả, Thu Hủy Vương, Huyền Minh Tôn giả, Không Linh Vương đều đang ở phía trước. Còn có Thánh Vũ Thiên Tôn, Thánh Linh Thiên Tôn, Viên Tự Thành, Quân Bất Phàm đều ở phía xa.  

– Có một số việc cũng nên giải quyết.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt đảo qua những thân ảnh này, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo. Khóe miệng nhếch lên, mang theo hàn ý.  

Bóng người phía trước hiện tại đông nghịt, một đám lớn cường giả tán tu lặng lẽ đứng ở bên ngoài. Trong đó có không ít cường giả Tôn cấp, còn có không ít thế lực không kém. Đáng chú ý nhất chính là Thiên Địa các, Khôn Dương đảo, Địa Viêm đảo, Thần Kim các, còn có Nguyệt Long các.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên quét qua những người này đương nhiên cũng khiến cho những người này chú ý. Từng ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên, những người có thực lực bình thường và tán tu nhìn về phía Lục Lâm Thiên  mang theo sự cảnh giác, dường như không có ai muốn chọc tới Lục Lâm Thiên. Lục Lâm Thiên này một khi động thủ không hề lưu tình một chút nào, ai cũng không sợ, đây chính là người mà mọi người cảm thấy khó dây vào nhất.  

Mà trong đó, có không ít ánh mắt cừu hận nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Trong đó mấy cỗ thế lực cực mạnh như Linh Vũ giới, Nguyệt Long các, Thần Kim các, Địa Viêm đảo, Khôn Dương đảo đều dùng ánh mắt cừu hận nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

Đối với những ánh mắt cừu hận này, Lục Lâm Thiên đều ghi tạc trong lòng. Đối với chuyện này hắn chỉ cười nhạt một chút. Sau khi giải quyết chuyện của sư phụ Chí Thánh Đại Đế xong, ai đối phó với ai cũng không nhất định.  

– Lục lão đệ, đây là trung tâm, nhưng mà nơi này có chút cấm chế. Chúng ta đều thử qua thế nhưng không ai có thể phá giải được.  

Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng đi tới trước mặt Lục Lâm Thiên rồi nói.  

Lục Lâm Thiên nghe vậy tức thì nhìn về phía trước, thảo nào những người này lại thành thật đứng ở đó, hóa ra là phía trước bố trí cấm chế.  

Lục Lâm Thiên nhìn kỹ về phía trước, bên ngoài sân rộng đang có một đạo quang tráo trong suốt bao phủ, khiến cho không ai có thể đặt chân đi vào.  

– Ca ca, vừa rồi có không ít cường giả đã thử qua, thế nhưng đều không thể mở được cấm chế này.  

Lục Tâm Đồng nói.  

– Thật không?  

Lục Lâm Thiên thấp giọng nói, sợ rằng chuyện này sư phụ đã sắp đặt từ trước, người không muốn người khác động vào thân thể của mình, đương nhiên người bình thường sẽ không thể nào tiến vào trong đó được. Những cường giả này tuy rằng thực lực đều rất mạnh, thế nhưng nếu như so với sư phụ Chí Thánh Đại Đế mà nói, rõ ràng kém qua xa.  

– Lục lão đệ, đệ thử nói xem trong cấm chế kia là linh kỹ, vũ kỹ Thiên cấp hay là trọng bảo.  

Lạc Kiến Hồng nhìn về phía trước rồi nói, lúc này trong không gian gợn sóng kia có ba mươi đoàn quang mang không ngừng xoay tròn.  

– Chuyện này cũng không biết được. Chỉ là đệ thấy nó là linh khí.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, nếu như hắn đoán không sai thì đây chính là ba mươi kiện linh khí Huyền cấp. Về phần vũ kỹ, linh kỹ Thiên cấp đều lưu lại trong truyền thừa của sư phụ. Bên ngoài căn bản không có khả năng có. Mà trọng bảo sư phụ cũng đã từng nói qua, sau khi cấm chế ở nơi quỷ dị kia phá hủy, không có một trọng bảo nào nữa.  

– Thế nhưng hiện tại không biết vì sao mới có thể đi vào cấm chế này đây. Nếu như không thể đi vào thì chúng ta cũng chỉ có thể bó tay đứng nhìn mà thôi.  

Tử Yên chậm rãi đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói.  

Hít mùi hương giống như hoa lan trên người Tử Yên, Lục Lâm Thiên lãnh đạm nói:  

– Ta thấy có lẽ cũng không khó mở cho lắm.  

– Lẽ nào Lục chưởng môn còn có nghiên cứu về cấm chế sao?  

Đạm Đài Tuyết Vi thấy Tử Yên tiến lên cũng mỉm cười, nụ cười này vô cùng động lòng người.  

– Chuyện này quả thực ta cũng không có nghiên cứu bao nhiêu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK