- Lục tiên sinh, chúng ta sắp tới nơi, Phạm đường chủ mời ngài đi qua.
Lúc này bị ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào, Phương Thải Y xấu hổ cúi đầu xuống, đôi má mang theo ba phần ngượng ngùng, bộ dáng xinh đẹp làm Lục Lâm Thiên phải nhìn vài lần.
Phương Thải Y cúi đầu thấp hơn nữa, nàng chưa từng thấy ánh mắt to gan như vậy, ánh mắt này không che dấu nhìn lên người nàng, hoàn toàn không giống với những kẻ lén lút quan sát nàng, nhưng trong ánh mắt không có ý dâʍ ɭσạи, không giống những kẻ lén lút nhìn nàng.
Bởi vậy nàng không cảm thấy không vui dưới ánh mắt như thế, ngược lại nội tâm sinh ra cảm giác ngượng ngùng.
Đang ở trên tọa giá phi hành, Lục Lâm Thiên nhìn ngắm chung quanh, cũng không biết khi nào tọa giá phi hành đã rời khỏi khe hở thế giới, trước mặt là dãy núi nguy nga sừng sững, cảnh tượng canh ngát ngút ngàn, hoàn toàn không khác gì đại lục Linh Vũ.
- Tiểu huynh đệ, thương thế tốt hơn rồi chứ?
Lục Lâm Thiên đi tới, Phạm Sàm chào đón thân thiết, ánh mắt mang ý cười, lập tức nhìn Lục Lâm Thiên, hắn rất ngạc nhiên, mới một ngày thương thế đã tốt lên rất nhanh.
- Đa tạ Phạm đại ca quan tâm, vấn đề thời gian, chỉ tốn chút thời gian là khỏi hẳn.
Lục Lâm Thiên nói, ánh mắt nhìn qua Phương Chí Thành cùng Phạm Kiếm Nhân, còn có Đỗ Lộc, những người khác dường như đang làm việc ở nơi khác.
- Vậy là tốt rồi, vốn không muốn quấy rầy tiểu huynh đệ chữa thương, nhưng đã tới nơi rồi, cho nên gọi là tiểu huynh đệ đi ra, chúng ta sắp tới Thải Hồng Cốc của Phương chấp sự, phải quấy rầy Phương chấp sự.
Phạm Sàm nói nhỏ.
- Phạm đường chủ và tiểu huynh đệ có thể giá lâm Thải Hồng Cốc nho nhỏ là vẻ vang của kẻ hèn này, cầu còn không được.
Phương Chí Thành nói ra, tuy hắn cung kính với Phạm Sàm, nhưng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, mang theo vài phần khí độ.
Lục Lâm Thiên cũng âm thầm gật đầu, Phương Chí Thành xem như không tệ, khó trách có thể sinh ra con gái Phương Thải Y không tầm thường.
- Tiểu huynh đệ, không biết đến từ nơi nào, sư thừa nơi nào đâu?
Phạm Sàm nhìn Phương Chí Thành, ánh mắt âm thầm khẽ đảo quanh, lập tức mỉm cười hỏi Lục Lâm Thiên.
- Ta lưu lạc khắp nơi, nhưng lại nhiều lần hãm hiểm cảnh, chật vật không thôi, không dám nhắc sư môn, sợ làm nhục sư môn.
Lục Lâm Thiên dấu diếm, lời nói phong khinh vân đạm chắn tất cả những câu hỏi sau đó, Lục Lâm Thiên tự nhiên sẽ không trung thực nói cho người khác biết mình chỉ có một thân một mình, không hề có hậu trường đáng nói, nếu ra bên ngoài hắn sẽ chết sớm, chút đề phòng này hắn vẫn có, Lục Lâm Thiên cũng hiểu nên ứng phó thế nào.
- Tiểu huynh đệ nói đùa, như tiểu huynh đệ dám ra ngoài lưu lạc, nhất định không phải người thường, có thể thoát khỏi tay Ma Linh Yêu Nữ đã chứng minh ngươi phi phàm, sư phụ tiểu huynh đệ nhất định là người nổi tiếng a?
Ánh mắt Phạm Sàm dấu diếm một ít chấn động, hắn tươi cười hỏi tới.
- Chỉ là đệ tử không thành khí nhất của gia sư, không dám nhắc tên gia sư, thật sự làm nhục thanh danh lão nhân gia/
Lục Lâm Thiên lời này cũng âm âm dương dương, nói hư vô mờ mịt, lại đối đáp trôi chảy, hoàn toàn ngăn cản câu hỏi của Phạm Sàm, trong nội tâm vẫn nghi hoặc, dường như Phạm Sàm cố ý khó xử mình.
- Ha ha, xem ra tiểu huynh đệ không phải người thường rồi.
Phạm Sàm cười cười.
- Phạm đại ca, Ma Linh Yêu Nữ là người phương nào?
Lục Lâm Thiên hỏi Phạm Sàm, hắn vẫn rất lạ lẫm với Ma Linh Yêu Nữ, nữ nhân này hại mình như thế, về sau có cơ hội phải báo thù này.
Huống chi trên người mình còn có Vô Ảnh Phệ Tủy Độc Thư, hoàn toàn không thoát quan hệ với nàng.
- Tiểu huynh đệ không nhận ra yêu nữ kia?
Ánh mắt Phạm Sàm chấn động, dường như có chút ngoài ý muốn Lục Lâm Thiên bị yêu nữ bắt, nhưng không biết đối phương là ai, mà ở mấy giới chung quanh, yêu nữ này có thanh danh hiển hách.
Phạm Sàm cũng nói với Lục Lâm Thiên về lai lịch của Ma Linh Yêu Nữ.
Từ lời Phạm Sàm, Lục Lâm Thiên mới biết được, Ma Linh Yêu Nữ chính là nhân vật phong vân, nghe nói xuất đạo không bao lâu, nhưng thực lực cường hãn đến cực điểm, một thân độc công làm cho người ta kiêng kị, một đám đạo phỉ thế giới hội tụ tại Phong Vân Sơn, trở thành thế lực không thể khinh thường, chuyên môn cướp đoạt người lui tới, bắt cóc các đệ tử đại gia tộc cùng thế lực đổi lấy tiền chuộc, làm cho người ta nghe mà sợ hãi, không ít gia tộc và thế lực tự nhiên không bỏ qua, mấy lần vây quét Phong Vân Sơn.
Nhưng Phong Vân Sơn dễ thủ khó công, còn có rất nhiều bình chướng tự nhiên và hiểm cảnh, tăng thêm Ma Linh Yêu Nữ một người đã rất khủng bố, nhưng là tam đương gia trong Phong Vân Sơn, bên trên còn có Nhị đương gia cùng Đại đương gia, nghe nói Nhị đương gia chính là kỳ tài, am hiểu chế tác các loại khôi lỗi, còn có các loại trận pháp, các dị vật, rất khó dây vào.
Mà Đại đương gia ngược lại đồn đãi rất ít xuất hiện, nhưng mà nghe nói thực lực cường hãn đáng sợ, hai mươi năm trước có một thế lực không kém, cường giả Đại Đạo Cảnh đi Phong Vân Sơn, kết quả có đi không về, hồn anh và linh hồn phân thân không thể đào thoát.
Cho nên về sau không ai dám thế nào với Phong Vân Sơn, chỉ có thể tận lực tránh người Phong Vân Sơn.
Nghe khẩu khí của Phạm Sàm, Lục Lâm Thiên cũng không khó suy đoán Phạm Sàm rất kiêng kỵ Phong Vân Sơn.
- Phạm đại ca, thực lực yêu nữ đến mức nào?
Lục Lâm Thiên hỏi, tu vị thực lực mạnh hơn mình, cũng không biết thực lực đại khái, cho nên Lục Lâm Thiên cũng cũng không biết yêu nữ thực lực ra sao, lần này hỏi cũng muốn biết rõ thực lực của Phạm Sàm, Phạm Sàm giao thủ với yêu nữ này cũng không chiếm bao nhiêu thượng phong.
Ánh mắt Phạm Sàm rung động, cười khổ, nói:
- Thực không dám đấu diếm, yêu nữ tu luyện thời gian không dài, thế nhưng mà thiên phú rất mạnh, tu vị thực lực, đã là đến Đại Đạo Cảnh, đừng nói trong Vô Minh Tiểu Thiên Thế Giới, nàng là cường giả tuyệt đối, cho dù trong Vô Sắc Trung Thiên Thế Giới cũng không phải tầm thường.
- Đại Đạo Cảnh.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, thực lực yêu nữ mạnh như thế, đã là Đại Đạo Cảnh, khó tự trách mình hoàn toàn không phải đối thủ, nội tâm Lục Lâm Thiên run lên, không hề nghi ngờ, Phạm Sàm trước mặt cũng là cường giả Đại Đạo Cảnh.
Đại Đạo Cảnh và Phá Giới Cảnh hoàn toàn chênh lệch mấy đại cảnh giới, Lục Lâm Thiên biết rõ mình bây giờ hoàn toàn không thể chống lại, thực lực mình bây giờ còn cách Đại Đạo Cảnh quá xa.
- Phạm đường chủ, tiểu huynh đệ, chúng ta đến rồi.