- Nãi nãi, Bảo Bảo có tên rồi.
- Lục Kinh Vân? Không tệ, không tệ.
Đám người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cũng không có một chút ý kiến nào.
Nói chuyện một phen, Lục Lâm Thiên lập tức theo đám người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh còn có Phích Lịch Tôn giả, Phong Linh Tôn giả, Hỏa Sí Tôn giả đi xem xét Phi Linh môn một phen.
Phi Linh môn sau khi được trùng kiến lại, diện tích tăng lên không ít, lớn tới dọa người. Đi tới hậu sơn cũng cần yêu thú phi hành thay cho việc đi bộ. Xế chiều, Lục Lâm Thiên còn đi tới đường hầm không gian xem xét một vòng, khi trở về đã là hoàng hôn.
Vào đêm, màn đêm bao phủ mặt đát, trên trời xanh phía xa xuất hiện vô số ngôi sao lóe sáng.
Đêm vô cùng yên tĩnh, một vầng trăng sáng lơ lửng trên cao, chiếu xuống Phi Linh sơn mạch giống như phủ lên sơn mạch một tầng lụa mỏng, lại giống như một tầng sương đậm đặc.
Trong phòng, đây cũng không phải là lần đầu tiên Vân Hồng Lăng qua đêm tại đây, hai người ôm lấy nhau, ban ngày ở cùng mọi người cho nên hai người cũng khó có thể tâm sự được.
- Lần này chàng hù chết thϊếp a.
Vân Hồng Lăng từ trong l*иg ngực Lục Lâm Thiên thò đầu ra, ôm nam tử áo xanh trước mắt nói:
- Mẫu thân cùng chúng thϊếp đều lo lắng không thôi. Chàng không có việc gì là tốt rồi, mỗi lần như vậy đều khiến cho chúng thϊếp lo lắng chết khϊếp. Cũng không biết về sau liệu chúng thϊếp cùng mẫu thân có bị chàng làm cho sợ hãi như vậy nữa không.
- Xin lỗi nàng, đã để cho mọi người lo lắng.
Lục Lâm Thiên nói, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng một cái. Trong lòng tràn ngập sự áy náy, hắn thiếu chúng nữ quá nhiều, lại còn khiến cho bọn họ chờ đợi trong sự lo lắng.
- Biết là tốt rồi.
Vân Hồng Lăng cười yếu ớt, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mê người, nàng nói:
- Quan hệ của chàng và Y Y cô nương là thế nào? Thϊếp thấy dường như quan hệ của hai người cũng có chút sâu a.
- Không có quan hệ gì, nàng là hậu nhân của sư phụ. Quan hệ của ta và nàng ấy không phải nàng không biết a.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lén lút biến đổi, trong lòng lập tức cảnh giác.
- Thật sao? Chàng không gạt thϊếp?
Đôi tay trắng nõn của Vân Hồng Lăng bám lấy cổ Lục Lâm Thiên, đôi mắt dễ thương nhìn thẳng vào hán, bằng vào trực giác trời sinh của nữ nhân, nàng có chút không tin tưởng được lời này.
- Thật không có gì, có nàng, Tiểu Linh, còn có Vô Song và Cảnh Văn thì cuộc đời này của ta đã quá đủ.
Lục Lâm Thiên nói, lời này cũng là lời nói thật của hắn. Trong nội tâm Lục Lâm Thiên thường xuyên nói những lời này, có chúng nữ thâm tình với hắn như vậy, cuộc đời của hắn coi như đã đủ.
- Tha cho chàng.
Vân Hồng Lăng mỉm cười, lại nói.
- Cũng không biết Vô Song tỷ thế nào rồi. Thϊếp có chút nhớ tỷ ấy.
- Hơn ba năm rồi. Có lẽ Vô Song có việc bận, bằng không đã sớm trở lại gặp chúng ta.
Lục Lâm Thiên nói, trong đầu không khỏi nhớ tới nữ tử thanh nhã kia. Chỉ trong chớp mắt đã mấy năm không gặp, trong lòng hắn vô cùng nhớ nhung.
- Đúng vậy.
Trong mắt Vân Hồng Lăng có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Gần đây mẫu thân thường xuyên nói với chúng thϊếp người muốn có tôn tử, chàng nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Thật sao?
Lục Lâm Thiên lập tức nở nụ cười tà, nói:
- Vậy thì chúng ta thỏa mãn nguyện vọng của mẹ vậy.
- Thϊếp không muốn, nghe nói sinh tiểu hài tử rất đau a.
Trên mặt Vân Hồng Lăng đỏ ửng, lập tức có chút nghi ngờ nói:
- Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, vì sao thϊếp lại không có? Lẽ nào thϊếp có vấn đề gì sao?
- Sao lại có thể thế được, việc này liên quan tới rất nhiều vấn đề, không phải chỉ cần ở một chỗ là có thể có được. Còn cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, khóe miệng mang theo chút tiếu ý nói:
- Sinh hay không cũng không sao, vấn đề là quá trình chế tạo, về phần tác dụng phụ thì cũng không cần quá để ý tới.
- Cái gì mà quá trình chế tạo cùng tác dụng phụ?
Vân Hồng Lăng nghi hoặc hỏi.
- Nàng lập tức sẽ hiểu.
Lục Lâm Thiên cười tà, đem nữ tử trong lòng đặt xuống giường.
- Thϊếp biết ngay chàng sẽ háo sắc như vậy mà, thϊếp sẽ không để cho chàng toại nguyện đâu.
- Nàng không cho ta cũng tự làm.
- Chàng dám..... A....
Hai người lăn lộn một phen, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng. Cũng may trước đó Lục Lâm Thiên đã bố trí vào đạo cấm chế. Một lát sau, Vân Hồng Lăng trên giường đã không còn một mảnh vải che thân, mái tóc đen nhánh mà mềm mại, rối tung, cái miệng đỏ hồng mê người. Làn da trắng nõn như ngọc lại có chút hồng hào.
Bốn mắt nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu. Lục Lâm Thiên đem thân thể kia ôm trọn vào lòng, bốn cánh môi hợp lại vói nhau, hai người đều cảm thấy thân thể nóng rực, thanh âm khát khao bắt đầu vang lên.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên thẳng lưng, thuận thế đi vào. Lập tức hoa mai nở rộ trong phòng, xuân quang tràn ngập, hai người dây dưa vào cùng một chỗ.
Phía trên, trời xanh được màn đêm bao phủ, tất cả vô cùng yên bình.
Trong một đình viện, một thiếu nữ áo đỏ khoanh chân ngồi, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, đơn giản mà tuyệt sắc.
Lúc này quanh thân thiếu nữ áo đỏ kia được bao phủ bởi một vòng quang mang nóng bỏng thuộc tính hỏa. Nữ tử này chính là nhân vật nắm vào bỏng tay trong thế hệ trẻ tuổi của Phi Linh môn, vũ giả tứ hệ, Hoàng Tĩnh Ngọc.
Thiên phú của vũ giả tứ hệ, một mỹ nhân tương lai, chất nữ Hoàng Đan trưởng lão của Kim đường, đệ tử Tôn sứ hộ môn, chỉ bằng vào tầng thân phận này cũng khiến cho thanh danh của Hoàng Tĩnh Ngọc trong Phi Linh môn tăng cao. Thế nên hiện tại tuy rằng nàng mới chi mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng lại có vô số người ngưỡng mộ, vô hình trung trở thành đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi ở Phi Linh môn.
Một lát sau, không khí yên ả chung quanh Hoàng Tĩnh Ngọc đột nhiên chấn động, từng vòng gợn sóng tràn ra, cuối cùng quay chung quanh thân thể nàng. Chân khí trong đan điền bành trướng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Trong đan điền cũng xảy ra biến hóa vi diệu.
Chân khí theo kinh mạch toàn thân vận chuyển, cuối cùng tiến vào trong đan điền. Cuối cùng, Hoàng Tĩnh Ngọc có cảm giác trong đan điền của mình, chân khí đã đạt tới trạng thái no đủ, ngay cả kinh mạch trong người nàng cũng tràn ngập chân khí, chân khí trong cơ thể đã no đủ tới đỉnh điểm.
Trong giây lát, thủ ấn trong tay Hoàng Tĩnh Ngọc được kết, chân khí no đủ trong co thể lập tức bành trướng giống như gặp phải một cỗ hấp lực mãnh liệt vậy. Đan điền đang bành trướng nhanh chóng co út lại, chân khí trong kinh mạch lập tức xông vào trong đan điền đang ở trạng thái no đủ. Lập tức đan điền cấp tốc khuếch trương, tất cả chân khí trong kinh mạch cơ hồ co rút lại, hung hăng áp súc ở bên trong đan điền.
Phanh.
Thanh âm trầm đυ.c vang lên trong đan điền của Hoàng Tĩnh Ngọc, một cỗ chan khí khổng lồ từ trong đan điền lần nữa tràn ngập kinh mạch.