Trên lưng yêu thú phi hành, một thanh niên mặc hoa phục, nhìn qua có chút nghèo túng nói.
– Hắn dám, có ta ở đây huynh sợ cái gì?
Trên lưng yêu thú phi hành lúc này có một nữ nhân, y phục trên người khiến cho người ta sôi trào ngưng trọng nói. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước. Trên lưng còn có một con chuột nhỏ đang nhìn chăm chú về phía trước.
– Thế nhưng người Quỷ Vũ Tông hiện tại cũng không bỏ qua cho ta. Đới Cương Tử nhất định sẽ giết ta, chúng ta không nên tới đó.
Thanh niên kia nói.
– Biểu ca, lá gan huynh lớn một chút có được không? Có ta ở đây huynh sợ cái gì. Chính miệng huynh nói muốn ta tìm cha ta giúp huynh báo thù, hiện tại ta muốn giúp huynh báo thù thì huynh lại sợ.
Nữ tử này trừng mắt nhìn người thanh niên kia rồi nói.
– Biểu muội, muội không biết đâu. Lục Lâm Thiên này có thủ đoạn vô cùng độc ác. Nếu như khi đó gặp ta nhất định hắn sẽ giết ta.
Thanh niên này lại nói. Người này chính là Đới Trường An khi trước chạy thoát từ Quỷ Vũ Tông. Mà nữ tử khiến cho người ta sôi trào kia chính là Lữ Tiểu Linh.
– Huynh không phải nói người Phi Linh môn giúp Đới Cương Tử giết cha huynh sao? Ta sẽ giúp huynh hỏi một chút.
Lữ Tiểu Linh nói.
Sắc mặt Đới Trường An có chút lo lắng, thế nhưng cũng chỉ có thể cố gắng kiên trì.
Một đêm chậm rãi trôi qua. Sáng sớm bên trong Phi Linh môn lúc này vô cùng yên tĩnh. Khi ánh sáng đầu tiên xuyên thủng màn dương, toàn bộ Phi Linh môn được bao phủ trong náng sớm nhu hòa. Ánh dương quang chiếu xuống không gian tĩnh lặng, không có tiếng động nào khiến cho mọi người không khỏi vui vẻ thoải mái.
Phía sau núi, lúc này vầng thái dương mới bắt đầu lộ diện, vài ánh dương quang chiếu xuống khiến cho Lục Lâm Thiên trong phòng cũng ngừng tu luyện. Thở ra một ngụm trọc khí rồi thu Linh Ngọc sàng vào trong nhẫn trữ vật.
Ra khỏi phòng, lúc này Lục Lâm Thiên lập tức nghe thấy vài thanh âm dịu dàng truyền tới. Ngoài đình viện, đám người Phương Tân Kỳ, Nhan Kỳ, Bạch Toa Toa, Lục Tâm Đồng đang chơi đùa. Đại chiến lần trước tam nữ Phương Tân Kỳ thương thế cũng không nhẹ. Mà Nhan Kỳ thực lực vốn yếu nhất cho nên thương thế cũng nặng nhất, lúc này xem ra thương thế của tam nữ đã không có vấn đề gì nữa.
– Chưởng môn, có người truyền tin đi tới cửa Phi Linh môn rồi để lại một ngọc giản.
Trương Minh Đào vội vã chạy tới rồi đưa cho hắn một khỏa ngọc giản.
Lục Lâm Thiên kiểm tra khí tức ngọc giản rồi tâm thần lập tức rót vào. Trong ngọc giản chỉ có mấy câu nói mà thôi. Đại khái là tới cửa hàng Phi Linh môn gặp nhau một lần. Lục Lâm Thiên không khỏi nhíu mày, có lẽ là Dương trưởng lão của Vân Dương Tông gửi tới.
Sau khi nói qua với mọi người một tiếng, Thiên Sí Tuyết Sư đang đột phá cho nên Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể cưỡi Nghịch Lân Yêu Bằng đi tới trấn Thiên Tinh.
Thực lực của Nghịch Lân Yêu Bằng mạnh hơn Thiên Sí Tuyết Sư không ít, tốc độ so với Thiên Sí Tuyết Sư còn nhanh hơn. Chỉ trong một canh giờ hắn đã tới trấn Thiên Tinh.
Trong cửa hàng Phi Linh môn, nhìn thấy Lục Lâm Thiên xuất hiện đã sớm có người lặng lẽ an bài cho Lục Lâm Thiên tiến vào nội đường.
– Tham kiến chư vị trưởng lão.
Trong nội đường lúc này sáu vị trưởng lão của Vân Dương Tông đều có mặt. Lục Lâm Thiên cúi người thi lễ, sau khi hàn huyên một lát lập tức ngồi xuống.
– Lâm Thiên, thương thế của ngươi không ngờ lại khôi phục nhanh tới như vậy.
Tạ trưởng lão cảm nhận khí thế trên người Lục Lâm Thiên lúc này hoàn toàn đã khôi phục, không có một chút gì giống như là bị thương, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lục Lâm Thiên mỉm cười. Cũng không muốn nói nhiều, thân thể của hắn vốn đã cường hãn, hơn nữa bởi vì linh lực đột phá cho nên đã sớm khôi phục.
– Lâm Thiên, chúng ta định hôm nay trở về Vân Dương Tông. Mấy ngày nay chúng ta đi lại trong Cổ Vực cũng cảm thấy giật mình không ít. Hiện tại Phi Linh môn có lẽ sẽ không có phiền phức quá lớn. Có Linh Vũ giới xuất hiện các thế lực nhất lưu đã bị hấp dẫn tới trên người Linh Vũ giới. Người chân chính chú ý tới Phi Linh môn chỉ là thế lực nhị lưu mà thôi. Trong mắt thế lực nhất lưu thì Phi Linh môn của ngươi còn không phiền phức bằng đám người Linh Vũ giới.
Dương trưởng lão nói.
– Chỉ hy vọng là như thế.
Lục Lâm Thiên vuốt cái mũi. Xem ra Linh Vũ giới xuất hiện trong lúc vô tình còn giúp hắn một chút. So sánh với bọn chúng, có lẽ đại bộ phận lực chú ý của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang sẽ đặt vào trên người Linh Vũ giới.
– Chư vị trưởng lão, bản môn đã làm phiền chư vị rồi. Lần này trở về mong mọi người thay ta vấn an nhạc phụ cùng với sư phụ.
Lục Lâm Thiên nói.
– Cũng không tính là làm phiền. Phi Linh môn và Vân Dương Tông kết minh, Phi Linh môn có phiền phức Vân Dương Tông ta tự nhiên sẽ hỗ trợ một hai. Chỉ là thực lực Phi Linh môn ngươi hiện tại còn không mạnh. Tất cả phải chú ý nhiều một chút. Đừng để hai nha đầu Hồng Lăng và Vô Song lo lắng.
Tạ trưởng lão nói.
– Tiểu tử sẽ chú ý nhiều hơn.
Lục Lâm Thiên gật đầu đáp.
– Lâm Thiên, gần đây ta nghe nói Vụ Tinh Hải sắp mở ra. Đó là một cơ hội không tồi, có lẽ ngươi cũng có dự định đi vào đó, thế nhưng tất cả phải chú ý một chút.
Dương trưởng lão nói.
– Vụ Tinh Hải.
Lục Lâm Thiên ngạc nhiên, dường như hắn còn chưa nghe nói qua nơi này.
Dương trưởng lão nói xong lập tức rời khỏi nội đường, dường như không muốn làm người khác chú ý. Năm vị trưởng lão của Vân Dương Tông đều yên lặng mà rời đi. Trong nội đường cũng chỉ còn lại Lôi trưởng lão và Lục Lâm Thiên.
– Lục chưởng môn, ngày hôm qua Đới Cương Tử đã tới Phi Linh môn, lẽ nào ngươi còn chưa có dự định động vào Quỷ Vũ Tông sao?
Bốn người Dương trưởng lão rời đi, Lôi trưởng lão lập tức nói với Lục Lâm Thiên. Nhìn vào cách xưng hô cũng có thể thấy Lục Lâm Thiên và Lôi trưởng lão này cũng không có quá nhiều giao tình. Vì vậy Lôi trưởng lão vẫn luôn gọi hắn là Lục chưởng môn, không giống như những trưởng lão khác đều gọi Lâm Thiên.
– Lôi trưởng lão, hiện tại còn chưa phải thời gian diệt Quỷ Vũ Tông. Những chuyện ta từng đáp ứng với Lôi trưởng lão tới lúc đó nhất định sẽ làm được. Tới lúc đó trấn Thiên Tinh nhất định sẽ là của Vân Dương Tông.
Lục Lâm Thiên mở miệng cười nói.
– Vậy thì ta sẽ chờ hành động của Lục chưởng môn.
Đôi mắt Lôi trưởng lão híp lại, trong mắt hiện lên chút tinh quang.
– Cáo già.
Trong lòng Lục Lâm Thiên thầm mắng một tiếng, cáo già này mỗi lần gặp đều hỏi trấn Thiên Tinh, xem ra Vân Dương Tông đối với Cổ Vực cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Hai người hàn huyên một lúc, Lục Lâm Thiên lập tức rời khỏi cửa hàng Phi Linh môn rồi nhanh chóng quay về. Trên đường đi Lục Lâm Thiên đối với Vụ Tinh Hải trong miệng Dương trưởng lão có chút nghi hoặc. Chuyện này hắn cũng không biết một chút gì, tốt nhất là trở về hỏi đám người Đông lão cùng với Hoa Mãn Lâu.
Môt lát sau, Lục Lâm Thiên trở về Phi Linh môn.