Ba trăm đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng cũng không thoát khỏi, Hồ Nam Sinh dẫn mấy chục đệ tử Phi Linh Môn đi trân lột hết tiền tài, chỉ còn kém lột sạch đồ tù binh.
Lục Lâm Thiên quan sát chiến trường, biểu tình trầm trọng. Tuy lần này tiêu diệt Cửu Hoa Môn nhưng thực lực của đệ tử Phi Linh Môn quá bình thường. Ba trăm năm mươi đệ tử có bảy, tám chục người bị thương nặng, sáu, bảy chục người chết. Loại hao tổn này đối với Phi Linh Môn hiện tại là con số lớn. Muốn Phi Linh Môn mạnh hơn nữa, trừ bồi dưỡng đệ tử của mình ra phải nhanh chóng nuốt thế lực khác, nếu không trong thời gian ngắn Phi Linh Môn sẽ không lớn mạnh được bao nhiêu.
Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi cầm nhiều túi không gian giao cho Lục Lâm Thiên. Tiền tài trên người đệ tử Cửu Hoa Môn đều bị trấn lột sạch.
– Chưởng môn, đây là tất cả thu hoạch.
Lục Lâm Thiên hỏi Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:
– Đông lão, còn Phệ Huyết Hóa Cốt đan không?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lấy ra mấy bình ngọc đưa cho Lục Lâm Thiên:
– Còn, đây là ta mới luyện chế gần đây, biết ngươi cần dùng, lấy đi.
Lục Lâm Thiên nhe răng cười nói:
– Chỉ có Đông lão là hiểu ta nhất.
Lục Lâm Thiên kiểm tra mấy bình ngọc, có khoảng mấy chục viên Phệ Huyết Hóa Cốt đan.
Lục Lâm Thiên đến trước đám đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng, nói với năm nam một nữ đứng đầu:
– Nguyện ý tham gia Phi Linh Môn ta thì nuốt một viên Phệ Huyết Hóa Cốt đan, một năm sau ta sẽ cho các ngươi thuốc giải. Không chịu thì chết đi!
Sáu người này là trưởng lão Cửu Hoa Môn, thực lực Vũ Phách. Trong đó người mạnh nhất là Vũ Phách cửu trọng, còn lại một Vũ Phách thất trọng, hai người Vũ Phách tứ trọng, một Vũ Phách nhị trọng. Phụ nhân trung niên là Vũ Phách ngũ trọng.
Sáu người hai mặt nhìn nhau. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bước tới sau lưng Lục Lâm Thiên, ánh mắt lạnh băng.
Trưởng lão tu vi mạnh nhất, Vũ Phách cửu trọng thay đổi sắc mặt sau cùng bất đắc dĩ nói:
– Chúng ta nguyện ý tham gia.
Vũ Phách cửu trọng cầm lấy viên Phệ Huyết Hóa Cốt đan trong tay Lục Lâm Thiên, nuốt vào bụng.
Năm người khác lục tục tiến lên cầm một viên đan dược nuốt vào trong bụng, sắc mặt không tình nguyện nhưng vì giữ mạng đành khuất phục.
Còn lại đám đệ tử Cửu Hoa Môn cũng đi lên lĩnh độc đan. Lục Lâm Thiên cất đi Phệ Huyết Hóa Cốt đan, nó không phải kẹo, đệ tử đẳng cấp Vũ Sĩ, Vũ Sư không xứng dùng.
Lục Lâm Thiên nói:
– Các người không cần nuốt, nguyện ý tham gia Phi Linh Môn thì ở lại, không muốn thì đi đi.
Đám đệ tử Cửu Hoa Môn nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu. Có mười mấy người do dự rời đi.
Ba trưởng lão Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Trần Tân Kiệt sắc mặt âm trầm quát:
– Chết đi!
Mười mấy đệ tử Cửu Hoa Môn bị ba trưởng lão gϊếŧ trong vòng vài chiêu. Nhóm trưởng lão lờ mờ đoán được ý định của tiểu chưởng môn. Cho đệ tử Cửu Hoa Môn tự do lựa chọn vì muốn xem có bao nhiêu người không tình nguyện tham gia Phi Linh Môn, kẻ thù ẩn của Phi Linh Môn đương nhiên không thể bỏ qua.
Lục Lâm Thiên lạnh lùng nhìn các đệ tử Cửu Hoa Môn, nói:
– Các người nghe kỹ đây, tham gia vào Phi Linh Môn tức là đệ tử của Phi Linh Môn, dám can đảm phản bội thì kết cuộc sẽ khó chịu hơn cái chết.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm sáu trưởng lão Cửu Hoa Môn đầu hàng:
– Sáu người nhậm chức hộ pháp Phi Linh Môn, cho các ngươi cầm túi không gian này. Tất cả đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng thuộc quyền quản lý của các ngươi, một người phản bội sẽ hỏi tội sáu người!
Lục Lâm Thiên nói xong lấy ra sáu túi không gian giao cho sáu trưởng lão Cửu Hoa Môn cũ, túi không gian này vốn thuộc về bọn họ.
Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi cười bí hiểm. Hai người cũng là từ Hắc kiếm Môn đầu hàng, nhậm chức trưởng lão. Các trưởng lão Cửu Hoa Môn thực lực cao hơn Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi nhưng chỉ được chức hộ pháp, thấp hơn trưởng lão nhiều, hai người thấy tự hào.
Sáu trưởng lão Cửu Hoa Môn đầu hàng nhìn túi không gian lại trở về tay mình đang vui nghe xong hết hồn.
– Tuân lệnh chưởng môn!
Các đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng tính vào trách nhiệm của bọn họ, đây không phải chuyện tốt gì. Lỡ có một, hai đệ tử phản bội thì cả sáu cùng xui.
Lục Lâm Thiên nói:
– Các đệ tử lên núi dọn dẹp tất cả, buổi chiều đi dọn hết địa bàn Cửu Hoa Môn.
Các đệ tử đồng thanh kêu lên:
– Tuân lệnh chưởng môn!
Bọn họ còn cần càn quét trong Cửu Hoa Môn.
Khi các đệ tử Phi Linh Môn lên núi, Lục Lâm Thiên mang theo thanh niên Linh Sư lục trọng bị hắn đánh bị thương lên Cửu Hoa Sơn, tìm một gian mật thất. Lục Lâm Thiên ra lệnh Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long hộ pháp, hắn kéo thanh niên Linh Sư lục trọng hấp hối vào mật thất.
Lục Lâm Thiên không muốn thanh niên Linh Sư lục trọng chết ngay nên đã có nương tay, khó khăn lắm mới gặp Linh Giả thích hợp cho hắn thôn phệ.
Trong mật thất, Lục Lâm Thiên vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, chỉ giây lát đã thôn phệ sạch thanh niên Linh Sư lục trọng, bắt đầu luyện hóa. Mấy việc khác trong Cửu Hoa Môn không cần Lục Lâm Thiên lo, hắn có thể yên tâm luyện hóa.
Giữa trưa cùng ngày, ba trưởng lão Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi dàn xếp xong tất cả rời đi Cửu Hoa Sơn. Mỗi người kêu một trưởng lão Cửu Hoa Môn dẫn đường đi ba thị trấn trong địa bàn Cửu Hoa Sơn.
Trong Cửu Hoa Môn có nhiều địa bàn, lớn hơn La Sát Môn rất nhiều. Ba thị trấn to hơn trấn Hoa Môn, trấn Đoàn Sơn.
Lục Lâm Thiên sẽ không bỏ qua ba thị trấn này, hắn đã ra lệnh ba trưởng lão đi càn quét. Trong ba thị trấn có trưởng lão Cửu Hoa Môn trấn thủ, nhưng Trịnh Anh, Thường Lỗi, Trần Tân Kiệt mang theo trưởng lão Cửu Hoa Môn đi ba thị trấn cũng đủ đối phó.
Giờ phút này, trong đầu Lục Lâm Thiên không ngừng luyện hóa năng lượng linh lực đã cắn nuốt, luyện hóa sơ là thành linh lực của mình. Linh lực tăng mạnh, linh hồn của Lục Lâm Thiên cũng được tẩm bổ.
Ban đêm, khí thế trên người Lục Lâm Thiên tăng vọt, lần trước hắn nuốt hai phần Linh hồn thần dịch đẳng cấp linh lực đến trung kỳ Linh Sư tứ trọng. Giờ đây có linh lực cắn nuốt quán thông, linh lực của Lục Lâm Thiên không ngừng tăng lên.
Vầng sáng trong suốt bao bọc người Lục Lâm Thiên dần rực rỡ hơn. Trong đầu Lục Lâm Thiên cảm giác không gian linh lực trướng đầy, linh lực vẫn còn tiếp tục luyện hóa quán thông.
Một lát sau, linh lực bàng bạc đã tràn ngập không gian trong đầu Lục Lâm Thiên đến mức không thể tăng thêm được. Lục Lâm Thiên biết lúc này đã đến bờ đột phá.
Lục Lâm Thiên tập trung tinh thần, hét thầm:
– Áp súc, đột phá!
Thủ ấn thay đổi, Lục Lâm Thiên điều khiển linh lực trong không gian linh lực đè xuống. Không gian khí hải trong đầu Lục Lâm Thiên vang tiếng nổ trầm đυ.c, năng lượng to lớn áp súc khuếch tán.
Bùm!
Trong không gian linh lực trong đầu Lục Lâm Thiên vang lên tiếng nổ, ánh sáng quanh thân hắn chói lòa, khí thế tăng vọt. Không gian khí hải tăng lớn gấp mấy lần, linh lực cuồng bạo lại sôi trào.