Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lục Lâm Thiên, các ngươi đi cùng người của Vân Dương Tông đi. Ta đi xử lý một chút chuyện.  

Nam thúc nói.  

Một lát sau, trong đại sảnh của một đình viện có phong cách cổ xưa. Lục Lâm Thiên hành lễ với Vân Khiếu Thiên:  

- Bái kiến nhạc phụ, Dương trưởng lão, Đại hộ pháp.  

Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, phiền toái đương nhiên không ít.  

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên nói:  

- Không ngờ Thiên Linh đan Tôn, Linh Vũ Đại Đế lại chính là Độc Cô Ngạo Nam của Độc Cô gia.  

- Nhạc phụ, người đã từng nghe nói qua Nam thúc sao?  

Lục Lâm Thiên hỏi, đối với thân phận của Nam thúc đương nhiên trong lòng hắn có chút hiếu kỳ.  

- Ta nghe được một ít từ chỗ mẫu thân Hồng lăng. Lại nói hắn chính là đại bá của mẫu thân Hồng Lăng.  

Vân Khiếu Thiên mỉm cười nói:  

- Hắn lại là thành chủ của Thần Hoàng thành này, năm đó nếu không phải do một ít chuyện thì chức vị tộc trưởng sẽ không phải là của phụ thân Cảnh Văn mà là của hắn, Độc Cô Ngạo Nam.  

- Địa vị lớn như vậy sao?  

Lục Lâm Thiên sững sờ, hắn không ngờ Nam thúc lại có địa vị lớn như vậy. Chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên lần nữa cảm thấy bất ngờ.  

- Hiện tại xem ra vị thành chủ Độc Cô Ngạo Nam này mới chính thức là sư phụ của ngươi a.  

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên nói. Linh Vũ Đại Đế, Linh Vũ song tu. Lục Lâm Thiên cũng là như vậy, không khó nhận ra người này mới chính thức là ân sư của Lục Lâm Thiên.  

- Mỗi một vị sư phụ của tiểu tế đều là sư phụ chân chính. Bọn họ đều dạy bảo qua tiểu tế, thiếu một ai tiểu tế cũng không có được như bây giờ.  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Không nói tới chuyện này nữa. Lần này ngươi tới đây phải chú ý một chút. Chuyện Cảnh Văn cùng với ngươi ta cũng biết rõ một ít, Hồng Lăng cũng không phản đối thì ta sẽ không phản đối. Lần này đến đây cũng đã chứng minh cho tâm ý của ngươi. Bất quá ta phải nói cho ngươi biết, ta là phụ thân của Hồng Lăng cũng không hy vọng sau này ngươi khiến nó chịu ủy khuất.  

Vân Khiếu Thiên nghiêm mặt nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

- Tiểu tế nhất định sẽ không để cho Hồng Lăng chịu ủy khuất. Mặc dù tiểu tế có năm ba hồng nhan, thế những mỗi một người trong lòng tiểu tế đều là độc nhất vô nhị, thiếu ai cũng không được.  

Lục Lâm Thiên gật đầu nói.  

- Chuyện này cũng không trách ngươi. Ta cũng biết ngươi không phải là loại người lỗ mãng, chỉ là quá mức gây chú ý cho nên sẽ khiến cho nữ tử khác chú ý. Không ngờ ngay cả tâm tư của nha đầu Cảnh Văn kia cũng đặt trên người ngươi. Thật sự là một tiểu tử tốt số.  

Vân Khiếu Thiên khẽ thở dài, dùng ánh mắt của hắn, lâu như vậy hắn cũng biết thái độ làm người của Lục Lâm Thiên. Thời gian đều dành cho việc tu luyện, cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Chỉ là quá mức nổi bật, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.  

Lục Lâm Thiên khẽ cười khổ, lời này quả thực đang khoa trương hắn.  

- Chuyện ngươi cùng Cảnh Văn sợ rằng Độc Cô gia tộc sẽ không đồng ý. Cảnh Văn sắp được phong là Thần nữ, Độc Cô gia tuyệt đối sẽ không đồng ý quan hệ giữa ngươi và Cảnh Văn. Mẫu thân Hồng Lăng năm đó chỉ có Thần Hoàng khí Địa cấp mà thôi, thế mà Độc Cô gia đã kiên quyết phản đối rồi. Về sau trải qua dàn xếp giữa tiền bối trong Vân Dương Tông và trong tộc, mọi chuyện mới ngừng lại chút. Mà sau khi mẫu thân Hồng Lăng sinh hạ Hồng Lăng lại qua đời, cho nên Độc Cô gia mới không nói gì nữa. Còn không chuyện không chỉ dừng ở đó.  

Vân Khiếu Thiên nói.  

- Một khi đã tới thì tiểu tế cũng chỉ có thể cố hết sức.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày, bất kể như thế nào hắn cũng phải toàn lực ứng phó.  

- Có lẽ Nam thúc của ngươi sẽ có một ít biện pháp. Bất quá ta đoán sợ rằng biện pháp cũng không nhiều. Nghe nói Nam thúc ngươi ban đầu ở Độc Cô gia có thân phận không thấp, thế nhưng địa vị cũng không phải rất cao. Tuy rằng hiện tại không giống như khi trước, sợ rằng cũng khó có thể thúc đẩy được việc này.  

Vân Khiếu Thiên nói.  

- Đi một bước tính toán một bước vậy.  

Lục Lâm Thiên nói  

- Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.  

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên, dò xét khí tức trên người Lục Lâm Thiên nói:  

- Mấy năm nay tiểu tử ngươi lăn lộn ở nơi nào, thực lực dường như được đề cao không ít a.  

- Tiểu tế chỉ tiến bộ một chút mà thôi.  

Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười nói.  

Vân Khiếu Thiên liếc nhìn Lục Lâm Thiên nói:  

- Lúc này Lục đại Nhân Hoàng tộc tề tụ. Thế hệ trẻ tuổi trong các Hoàng tộc cũng sẽ hội tụ lại, đều là người bất phàm, không phải người bình thường có thể so sánh. Ngươi nên lưu ý một chút, nếu như ngươi so sánh với bọn họ thì như thế nào.  

Lục Lâm Thiên không nói gì mà chỉ cười nhạt một tiếng. Đám người trẻ tuổi của Thái Công gia tộc, Bắc Cung gia tộc hắn đã nhìn thấy. Quả thực đều là người bất phàm, không phải đám người bình thường bên ngoài có thể so sánh. Lục Lâm Thiên ngẫm lại, tạm thời cũng chỉ có Nguyên Nhược Lan, Lăng Thanh Tuyền cùng với Tử Yên là có thể so sánh được với bọn họ.  

Sợ rằng ngay cả Lam Thập Tam, Đạm Đài Tuyết Vi cũng phải thua kém một chút. Đương nhiên Lục Lâm Thiên cũng không nói hiện tại đại ca Dương Quá, còn có Lục Tâm Đồng thua kém hơn đám người Lục đại Nhân Hoàng tộc này.  

- Được rồi, đi cùng Hồng Lăng đi. Nha đầu này mỗi ngày đều nhớ tới ngươi.  

Vân Khiếu Thiên nói.  

- Tiểu tế xin cáo lui.  

Lục Lâm Thiên nói, trong lòng nghĩ tới nha đầu Vân Hồng Lăng.  

Một lát sau, trong đình viện phong cách cổ xưa được bố trí cực kỳ tinh xảo, Lục Lâm Thiên đi tới gian phòng, Lục Tâm Đồng thức thời nháy mắt với ca ca mấy cái rồi rời khỏi đình viện.  

- Hóa ra mấy năm nay chàng chạy tới Tổ Yêu lâm và Linh Hoàng nhai.  

Mắt nhìn Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng lập tức nhào vào l*иg ngực quen thuộc kia.  

- Cho ta xem nào, dường như so với trước kia còn xinh đẹp hơn.  

Lục Lâm Thiên nâng khuôn mặt tinh xảo này lên, khẽ mỉm cười nói.  

- Thật sao?  

Vân Hồng Lăng mỉm cười, nữ nhân dù sao vẫn thích được khen, khuôn mặt tươi rói như hoa.  

Nhìn nữ tử đang tươi cười như hoa, Lục Lâm Thiên cúi đầu, môi đặt vào đôi môi đỏ mọng mà mê người kia. Trong chớp mắt thân thể mềm mại của Vân Hồng Lăng run lên, hai tay ôm lấy cổ Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên không chút kiêng nể hôn Vân Hồng Lăng, đầu lưỡi giống như một con rắn nhỏ mở bờ môi hồng, tách hàm răng trắng nõn, lập tức đây dưa cùng với một cái lưỡi thơm tho bên trong.  

Tiểu biệt thắng tân hôn, bờ môi hai người giống như hạn hán lâu ngày gặp được mưa rào, không ngừng hôn nhau, biểu lộ khát vọng trong lòng.  

Tay Lục Lâm Thiên bắt đầu di động, hai tay xoa nắn thân thể mềm mại, lửa nóng xuất hiện, muốn có động tác kế tiếp.  

- Lâm Thiên không được.... Đây là Thần Hoàng thành... Có người tới thì làm sao bây giờ?  

Môi Vân Hồng Lăng bị chặn, nói chuyện cũng đứt quãng, hô hấp dồn dập, cái lưỡi thơm tho trong miệng vẫn đang không ngừng đáp lại Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên không nói gì, lúc này hắn đâu còn có thể nhịn được, thủ ấn được kết. Một đạo cấm

chế được bố trí, tiếp đó ôm lấy nữ tử trước mặt vào lòng, trực tiếp đặt lên giường, một cái giường có phong cách cổ xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK