Cự long bằng băng khổng lồ dẫn động năng lượng thiên địa lạnh lẽo bàng bạc, năng lượng lạnh lẽo đóng băng không gian khiến cho không gian lung lay giống như sắp đổ, lập tức mang theo năng lượng lạnh lẽo khủng bố ầm ầm đánh về phía Lục Lâm Thiên.
Băng Nhu vừa mới ra tay đã không lưu tình một chút nào, vô cùng lưu loát, trái ngược với khí chất cao quý, dịu dàng của nàng.
- Không ngờ Băng Nhu vừa mới ra tay đã dùng toàn lực, xem ra nàng ta không hề xem thường Lục Lâm Thiên kia.
- Thân là người bài danh thứ bảy trên Thiên bảng, là nhân vật đầu lĩnh trong đám người trẻ tuổi của Băng gia, Băng Nhu cũng không phải dễ trêu.
- Ba ngày trước Băng Trần cũng thúc dục Hàn Băng Thiên Long Quyền của Băng gia, thế nhưng uy năng so với khi Băng Nhu thúc dục ra cách biệt một trời một vực a.
Băng Nhu công kích, bốn phía lập tức vang lên tiếng nghị luận, mọi người sôi trào. Có một ít người hiểu biết về Băng Nhu chỉ cần liếc là có thể nhìn ra, đối mặt với Lục Lâm Thiên Băng Nhu vừa mới ra tay đã dùng toàn lực, không có một chút chủ quan nào.
- Băng Nhu này không hổ là cường giả bài danh thứ bảy trên Thiên bảng a.
Ánh mắt Lục Linh cũng âm thần biến sắc, Băng Trần bài danh thứ mười lăm so với Băng Nhu mà nói, Băng Nhu hiển nhiên mạnh hơn quá nhiều. Tuy rằng lúc đối phó với Băng Trần cũng không dùng toàn lực và sát chiêu, thế nhưng Lục Linh đoán chừng Băng Trần cũng không phải là không có sát chiêu. Thân là người nổi bật trong đám đệ tử Cổ tộc, trên người không có sát chiêu mới là lạ. Do đó một khi liều mạng có đôi khi cũng không giống như luận bàn.
Nhưng mà chung quy, lúc này Lục Linh có cảm giác, nếu để hắn đối mặt với Băng Nhu lúc này, hắn không có bao nhiêu phần thắng, tối đa chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi.
Ngao.
Dưới vạn chúng chú mục, thân hình cự long bằng băng khủng bố trong nháy mắt mang theo khí tức lạnh lẽo khủng bố lan tràn tới trước người Lục Lâm Thiên. khí tức đóng băng thiên địa kia sau khi lan tràn tới quanh thân Lục Lâm Thiên lại vô thanh vô tức biến mất không thấy gì nữa.
- Hàn băng chi khí cũng chỉ tới từ áo nghĩa thuộc tính Thủy mà thôi.
Trên Chiến đài, trường bào màu xanh trên người Lục Lâm Thiên tung bay, miệng khẽ nhếch lên, khi âm thanh truyền ra, Lục Lâm Thiên khẽ vung tay lên, tay phải hóa chưởng thành quyền, trên nắm tay có quang mang bàng bạc ngập trời mạnh mẽ bắn ra.
Ngao
Bỗng nhiên, trong quang mang có một tiếng long ngâm vang vọng trên không trung, lập tức ở trong quang mang ngập trời kia có một hư ảnh hoàng kim cự long rít gào phóng ra, lập tức va chạm với cự long bằng băng.
Ngao Ngao.
Hai đầu cự long va chạm, đầu cự long kinh khủng bằng băng trong lúc vô hình dường như bị một loại lực lượng nào đó áp chế, không gian chung quanh thân hình khổng lồ bị nghiền nát.
Xoẹt.
Năng lượng lạnh lẽo khủng bố giống như cơn lốc khuếch tán ra chung quanh, băng sương tràn ngập không trung. Sau khi năng lượng lạnh lẽo khuếch tán tới một phạm vi nhất định lập tức ngừng lại, lặng lẽ không một tiếng động biến mất trong thiên địa.
Ngao.
Thân hình Hoàng kim cự long kia lúc này cũng không có tiêu tán mà rít gào liên tục, nhanh như thiểm điện rít lên với Băng Nhu.
Băng Nhu biến sắc, hàn băng chi khí của nàng vừa rồi không ngờ lại bị áp chế, thân là Cổ tộc nắm giữ hàn băng chi khí, loại cảm giác này dưới tính huống bình thường sẽ không xuất hiện, áo nghĩa Cổ tộc chỉ có áp chế áo nghĩa người khác chứ chưa từng bị người khác phản lại, áp chế áo nghĩa của Cổ tộc.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, thân hình xinh đẹp của Băng Nhu lơ lửng, khí tức lạnh lẽo quanh người bỗng nhiên hóa thành khí tức sinh cơ bừng bừng. Chỉ một thoáng, cơ hồ tất cả tu luyện giả thuộc tính Mộc chung quanh Chiến đài bị áp chế, gần như muốn phủ phục.
Ngao.
Trên không trung vang lên tiếng rít gào, áo nghĩa thuộc tính Mộc ngập trời lan tràn, thủ ấn Băng Nhu khẽ kết, cổ tay trắng ngần hơi run, trong lòng bàn tay, năng lượng áo nghĩa thuộc tính Mộc mênh mông trào ra, dẫn động năng lượng thiên địa, tiếng long ngâm vang vọng trên không trung. Cuối cùng dưới vô số ánh mắt khϊếp sợ của đám người chung quanh, một đầu cự long màu xanh va chạm với Hoàng kim cự long của Lục Lâm Thiên.
Ngao Ngao.
Trên chiến đài, hai hư ảnh cự long lần nữa va chạm, hai cỗ năng lượng dây dưa.
- Đằng mẫu thân của Băng Nhu Băng gia chính là người Mộc gia, trên người mang hai loại khí của Cổ tộc.
- Hàn Băng chi khí trên người Băng Nhu không phải mạnh hơn không ít sao? Tại sao lại vận dụng áo nghĩa thuộc tính Mộc?
- Ngươi không cảm giác được sao? Vừa rồi Hàn băng chi khí của Băng Nhu dường như bị áp chế.
- Ồ, khí tức của hai loại Cổ tộc.
Trên Chiến đài, hai hàng lông mày của Lục Lâm Thiên vì hiếu kỳ mà nhíu lại, lúc này áo nghĩa thuộc tính Mộc trên người Băng Nhu cũng không phải là áo nghĩa thuộc tính Mộc bình thường, trong đó còn xen lẫn khí tức Cổ tộc, trên người đồng thời mang khí tức của hai loại Cổ tộc.
- Thì ra là thế.
Mà tâm thần tỏa ra nghe được tiếng nghị luận chung quanh Chiến đài, Lục Lâm Thiên lập tức hiểu ra, sợ rằng Băng Nhu này giống như Tiểu Long, cho nên trên người mới đồng thời mang hai khí tức của hai loại Cổ tộc, Lục Doanh và Lục Trực cũng như vậy.
Ầm ầm.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, hai hư ảnh cự long tán loạn trên không trung, năng lượng khủng bố tán loạn, tán loạn trên không trung Chiến đài. Kình phong giống như tạo thành từng đường vòng cung huyền ảo, hóa thành quang mang phô thiên cái địa rồi tiêu tán.
- Lâm Thiên huynh đệ chiến thế thượng phong a.
- Hai đạo công kích của Băng Nhu mới ngăn được, đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Đám người Mạc Kình THiên, Nhâm Tiêu Diêu nhìn lên Chiến đài, ánh mắt không nháy lấy một cái, một màn vừa rồi khiến cho bọn họ rung động.
- Xem ra hôm nay ta khó thua được rồi. Phong độ cũng không mất được nha.
Trên Chiến đài, Lục Lâm Thiên nhìn Băng Nhu cười nói.
- Còn không nhất định, ngươi quả thực rất mạnh, thế nhưng trước mắt dường như ngươi không còn bảo trì được khí độ này nữa.
Âm thanh như chuông bạc vang lên, con mắt của Băng Nhu khẽ đổi, cánh tay giơ lên, nhìn Lục Lâm Thiên, khẽ cắn môi, lập tức nói:
- Kế tiếp ta sẽ vận dụng toàn lực, nếu muốn bảo trì phong độ nên cẩn thận một chút.
Lục Lâm Thiên cười nhạt, ngẩng đầu nhìn nữ tử có thân hình mềm mại, tuyệt sắc trước mắt rồi nói:
- Sự phong độ của ta xâm nhập vào huyết mạch, linh hồn, từ trong ra ngoài, không bao giờ là không có.
- Tiểu tử này không biết xấu hổ hay sao?
Nhâm Tiêu Diêu nhìn Lục Lâm Thiên trên Chiến đài rồi nói.
Lục Linh nhíu mày, nói:
- Lục Soái không biết đang chiến đấu hay là đang đùa giỡn với nữ nhân a.
- Băng Nhu của Băng gia cũng không tính là nữ nhân a.
Tịnh Vô Ngân ôm kiếm nói.
- Ý ngươi là Băng Nhu không tính là nữ nhân sao?
Nhâm Tiêu Diêu nhìn Tịnh Vô Ngân nói, ánh mắt như cười như không.
- Lão tử vốn không có ý đó, ngươi định để cho Băng Nhu tính sổ ta sao?
Tịnh Vô Ngân hung hăng trừng mắt nhìn Nhâm Tiêu Diêu.