- Muội cũng không phải là đối thủ, Lục Lâm Thiên kia quá mạnh mẽ.
Dứt lời, Hỏa Vũ lập tức nhìn qua Mộc Tử Kỳ, hai mắt khẽ đảo, nói:
- Tử Kỳ tỷ, nghe nói tỷ và Lục Lâm Thiên có quan hệ không phải nông cạn, chẳng lẽ tỷ còn không rõ ràng thực lực của hắn hay sao?
- Ai cùng hắn có quan hệ không cạn? Ta...
Mộc Tử Kỳ nghe vậy, đôi chân thon dài lập tức dậm mạnh lên mặt đất, không ít trang sức tinh xảo trên người cũng rung động, tạo ra âm thanh thanh thúy, nhìn qua càng thêm nóng bỏng. Dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó mà nghiến răng nghiến lợi, lập tức nói:
- Không nói tới hắn nữa, đám người Bá Nam đại ca có lẽ cũng sắp tới rồi a.
- Có lẽ vậy.
Đôi mắt trong suốt, thanh tịnh của Băng Nhu khẽ nhúc nhích, nhìn ngọn núi bốn phía dò xét một hồi, đôi mắt xinh đẹp lập tức nhìn về ngọn núi bên trái, nói:
- Bọn họ tới rồi.
Sưu Sưu.
Băng Nhu dứt lời, từ trên không trung lập tức vang lên một mảng lớn tiếng xé gió, từng đạo lưu quang xuất hiện trên không trung, từng cỗ khí tức khiến cho không trung nhộn nhạo. Lưu quang thu liễm, lộ ra mấy trăm đạo thân ảnh.
- Là Lục Lâm Thiên và đám người Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên.
Mấy thanh niên nam nữ cao ngất đứng đầu xuất hiện khiến cho không ít ánh mắt chung quanh lập tức run lên, đám người vừa mới tới chính là đám người Lục Lâm Thiên, Lôi Tiểu Thiên, Đường Dần, Mạc Kình Thiên, Tịnh Vô Ngân, Nhâm Tiêu Diêu.
Còn có không ít nữ tử tuyệt mỹ đạp không đứng lơ lửng, thân ảnh lung linh, bộ váy dài trên người bồng bềnh, khuôn mặt như hoa, cũng giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian. Mỗi một người so với Mộc Tử Kỳ, Băng Nhu không chút thua kém.
Mộc Tử Kỳ, Băng Nhu, Hỏa Vũ và không ít nữ tử khác lúc này lập tức nhìn về phía mấy nữ tử tuyệt mỹ kia.
Lục Lâm Thiên nhìn mọi người sau lưng, lúc này chúng nữ cùng Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên, Mạc Kình Thiên, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Lục Linh, Thái A chờ ở bên ngoài. Còn có Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Phách Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, Chiến đao Khuất Đao Tuyệt, Thái Công Tĩnh Nhiễm, Thái Công Mỹ Diễm, Bắc Cung Ngọc, Độc Cô Hồn Long, Cực Lạc Tam Quỷ, Thiên Địa Nhị Lão cùng với chúng cường giả Linh Vũ giới đều có mặt.
Sưu.
Nhìn mọi người một lượt, thân ảnh lập tức lóe lên, hai tay Lục Lâm Thiên khẽ nhúc nhích, lập tức đáp xuống Chiến đài.
Cả Chiến đài lơ lửng trên hồ nước lớn, bên trên khổng lồ chừng mấy vạn thước, bóng loáng như ngọc. Bên dưới giống như thạch nhũ rủ xuống, kết nối với hồ nước, giống như một khối lục địa cực lớn, phong cách cổ xưa mà trang trọng. Không biết đã sừng sững đứng trên hồ nước lớn này bao nhiêu ngàn vạn năm. Sừng sững không ngã, giống như không có ai có thể rung chuyển mảy may vậy.
Lục Lâm Thiên đáp xuống Chiến đài, đám người đứng xem chung quanh Chiến đài bỗng nhiên yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn lên trên Chiến đài.
Trên ngọn núi xa xa, cũng có trên trăm thanh niên nam nữ cao ngất đứng đó.
Trong ba người dẫn đầu, có một nữ tử áo trắng, áo trắng như tuyết trên người, hai mắt như sao, khuôn mặt cao quý thoát tục tới thánh khiết, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như là đáng lẽ không nên tồn tại trên thế gian này.
Sau lưng nàng là một nam tử mặc cẩm bào đứng chắp tay, khuôn mặt tuấn lãng, cái cằm nhọn, thế nhưng lại không làm mất đi vẻ ưu nhã, mày kiếm, ánh mắt lạnh lùng, mái tóc đen nhánh buộc ở phía sau đầu. Có vài sợi tóc rủ xuống hai bên tai làm cho mọi người nhìn qua hắn có vẻ vài phần phiêu dật. Tuy rằng chỉ lẳng lặng đứng đó, thế nhưng khí thế lạnh mạnh mẽ vô cùng.
Bên người nữ tử áo trắng còn có một nam tử thân hình to lớn, màu da đồng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt giống như điêu khắc, hai mắt thâm thúy, mắt nhìn về phía Chiến đài bao la phía trước hiện lên vẻ cuồng dã, không câu nệ.
- Đại ca, đi thử thực lực của hắn đi.
Nữ tử áo trắng nhìn về phía trước, đôi mắt trong sáng mà thanh thịnh, nàng nhẹ nhàng nói với nam tử cuồng dã, không câu nệ bên người.
- Người Chân lý Niết Bàn ta cũng muốn thử một chút.
Nghe vậy nam tử này khẽ gật đầu, vẻ mặt lặng lẽ biến ảo bất định, trong lúc mơ hồ ánh mắt có chút khác thường, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân hình tựa như tia chớp lướt đi.
Sưu.
Trên Chiến đài, Lục Lâm Thiên lẳng lặng đứng chắp tay, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn qua đạo lưu quang đang xẹt qua không trung, sau chớp mắt đã đáp xuống chiến đài.
Lưu quang thu liễm, một nam tử thân hình to lớn, da dẻ màu đồng, ngũ quan góc cạnh lập tức xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, người mặc trường bào màu lam, thân hình cao ngất đứng đó giống như một bước tượng.
- Phong Bá Nam tới.
- Phong Ba Nam của Phong gia, thứ ba Thiên bảng.
Nam tử này đáp xuống Chiến đài, từng đạo ánh mắt lập tức nhìn vào. Giữa không trung, đmá người Băng Nhu, Mộc Tử Kỳ, Lý Tương, Hỏa Vũ, Lôi Tiểu Thiên, Đường Tiểu Tiểu, Đường Dần và những người khác đều nhìn vào người vừa mới xuất hiện này.
Mà trong đám người, Mạc Kình Thiên nhìn qua đạo thân ảnh to lớn trên Chiến đài, ánh mắt đại biến, dùng sức xoa xoa mắt, dường như cho rằng mình nhìn lầm, miệng thì thào nói:
- Điều này không có khả năng, tại sao lại có thể như vậy... Chẳng lẽ...
Ánh mắt thâm thúy mà u ám của nam tử cao ngất, to lớn kia nhìn Lục Lâm Thiên, nói:
- Ta đã sớm nghe nói qua ngươi, vốn ta cho rằng đời này cũng không có cơ hội gặp mặt, không ngờ ông trời lại trêu ngươi, hôm nay rốt cuộc cũng gặp mặt.
Ngeh vậy Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút nghi hoặc, thế nhưng cũng không nghe ra được cái gì. Hắn nhìn qua nam tử cao ngất, to lớn, toàn thân lộ ra vẻ cuồng dã không câu nệ, trên người nam tử này có khí chất vương giả, uy chấn thiên hạ, có lẽ chính là Phong Bá Nam của Phong gia.
Dưới linh hồn lực nhạy cảm, Lục Lâm Thiên không khó biết rõ khí tức trên người nam tử to lớn cao ngạo này mạnh mẽ ra sao, đám người Mộc Tử Kỳ, Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên không có khả năng so sánh với người này. Khí tức Cổ tộc trên người hắn ta so với đám người Mộc Tử Kỳ, Đường Dần rõ ràng còn mạnh hơn không ít.
- Phong Bá Nam của Phong gia?
Lục Lâm Thiên nhìn thẳng người này rồi nói, dưới linh hồn lực nhạy cảm dò xét, khí tức Tuyên Cổ cảnh cao giai, không hổ là tồn tại thứ ba trên Thiên bảng.
Giờ phút này, cảm nhận cỗ khí tức này cũng khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên tuôn ra chiến ý không hiểu, gặp đường cường giả chính thức trong đám người cùng thế hệ, trong lòng Lục Lâm Thiên mới có thể tuôn ra loại chiến ý như vậy.
- Không tệ.
Phong Bá Nam nhìn Lục Lâm Thiên, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt có một chút gì đó.
- Sắp bắt đầu rồi.
Bốn phía Chiến đài, vô số người lúc này đều nhìn về phía hai người, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
- Chân lý Niết Bàn vô cùng bất phàm, muốn thắng ta cũng không dễ.
Bốn mắt nhìn nhau, một lát sau Phong Bá Nam lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên, âm thanh có chút trầm thấp, khí thế không giống người thường, lộ ra vẻ bá đạo, không câu nệ, hắn nói:
- Ta hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng.