Lục Tâm Đồng biến hóa thủ ấn, khoanh chân ngồi xuống há miệng khẽ hấp, độc vụ nháy mắt bị thu vào miệng nàng, làm không ít ánh mắt nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm.
- Độc công thật mạnh!
Sắc mặt mọi người biến hóa, hoàng y thanh niên kia đã là Vũ tôn tứ trọng nhưng chỉ gặp một chiêu đã bị đẩy lui, trong khi thân hình Lục Tâm Đồng không hề nhúc nhích chút nào, như vậy đã đủ nói rõ thực lực.
- Đã nói ngươi lui thì thành thật thối lui, lần này xem như khách khí với ngươi, còn dám tiến lên ta tuyệt không nương tay, đừng tưởng mình là Thác Bạt hoàng tộc thì giỏi lắm!
Lục Tâm Đồng thu lại thủ ấn, nàng từng gặp qua Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước hoàng tộc, hiện tại chỉ là Thác Bạt hoàng tộc nàng cũng không hề sợ hãi.
Nghe được lời nói của Lục Tâm Đồng, sắc mặt người Thác Bạt hoàng tộc đều biến hóa, lần này mất hết mặt mũi, sắc mặt thanh niên hoàng y biến thành xanh trắng, vốn định khoe khoang nhưng không ngờ thiếu nữ kia lại có thực lực cường hãn như thế.
- Tiểu cô nương, khoảng cách này có chút quá xa, đứng gần thì tốt hơn một chút!
Thần tử Thác Bạt Thanh Vũ trầm xuống, giẫm một chân xuống đất.
Oanh long!
Mặt đất chợt nổ vang, một cỗ năng lượng vô hình thổi quét thẳng về hướng Lục Tâm Đồng.
- Khoảng cách này tựa hồ không xa, nếu càng xa hơn một chút thì tốt hơn!
Trong nháy mắt một tiếng quát truyền ra, Dương Quá đã nhảy tới, thân ảnh nhanh như chớp xuất hiện trước người Lục Tâm Đồng, khóe môi cười lạnh, hoàng mang chợt lóe giẫm mạnh xuống đất.
Mặt đất run lên, một cỗ năng lượng vô hình giống như cuộn sóng đột nhiên thổi quét, va chạm cùng một cước của Thác Bạt Thanh Vũ, hai cỗ năng lượng lập tức trùng kích lẫn nhau.
- Oanh long!
Hai cỗ năng lượng đυ.ng chạm, không gian trăm thước ầm ầm chao đảo, không ít cường giả phải lui ra sau vài bước.
Chỉ nháy mắt thân hình cả hai thối lui ra sau vài bước, mỗi khi lui một bước đá phiến lại nứt nẻ rạn vỡ.
- Đặng đặng!
Lui liên tục ba bước, hai người mới đồng thời ổn định thân hình.
- Hô!
Một trận gió thổi qua, đem tro bụi xung quanh hai người thổi tan, lộ ra một cái hố sâu hơn trăm thước.
Hai người vô thanh vô tức đem toàn bộ vật chất xung quanh chấn thành bụi bặm, nhưng lại không tiết ra chút năng lượng nào!
- Thật mạnh!
Cùng một thời gian, nhóm cường giả trẻ tuổi như Hiên Viên Triệt đều tập trung vào người Dương Quá, một cước vừa rồi không phải ai cũng làm được, có thể đối kháng ngang ngửa với Thác Bạt Thanh Vũ, thật sự không đơn giản.
- Khá lắm Thác Bạt gia tộc, tự cho là hoàng tộc, lại chơi trò xa luân chiến, hôm nay bổn tiểu thư cùng các ngươi so thử vài chiêu, đừng tưởng rằng Thác Bạt gia tộc thì giỏi lắm, ở trước mặt ba huynh muội chúng ta, cái gì là hoàng tộc, chẳng qua chỉ là hạng người dựa vào tổ ấm bảo hộ mà thôi, nói là tự cao tự đại cũng không khoa trương!
Lục Tâm Đồng đứng thẳng dậy, nhìn Thác Bạt Thanh Vũ mới đánh lén mình, lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt hắn.
Lời của Lục Tâm Đồng vang vọng trên quảng trường, sắc mặt các cường giả đều biến hóa, khẩu khí của Lục Tâm Đồng thật không nhỏ, không xem Thác Bạt hoàng tộc vào trong mắt.
Làm cho bọn hắn cảm thấy khϊếp sợ chính là thiếu nữ này nhỏ tuổi, nhưng độc công thật sự khủng bố, lại thêm thanh niên áo tro cùng Lục Lâm Thiên, ba huynh muội thật sự đạt tới trình độ mà người thường không cách nào đạt tới.
- Hừ!
Một chiêu không chiếm tiện nghi, Thác Bạt Thanh Vũ là thần tử Thác Bạt gia tộc, như vậy sao có thể nhịn được, sắc mặt cực kỳ khó xem.
- Đại ca, gϊếŧ gà cần gì sử dụng dao mổ trâu!
Ngay khi Thác Bạt Thanh Vũ định bước lên, một thanh niên mặc cẩm bào màu vàng nhạt tiến lên, ánh mắt tức giận nhìn Lục Tâm Đồng, nói:
- Nha đầu thật hung hăng càn quấy, vậy hãy để Thác Bạt Thanh Lô này gặp ngươi!
Dứt lời, hắn bước tới, sắc mặt âm trầm:
- Tiểu nha đầu, nếu ngươi lập tức xin lỗi, ta có thể bỏ qua cho ngươi!
- Đại ca, loại mặt hàng này cần gì phiền huynh ra tay!
Ngay khi Dương Quá định bước tới, Lục Tâm Đồng đã nhảy lên trước, nói:
- Đánh không lại còn muốn người khác xin lỗi, không ngờ Thác Bạt hoàng tộc là như vậy, hôm nay xem như ta đã được mở rộng kiến thức, khó trách cháu mẫu thân của phụ thân ta nói, nên ra ngoài đi dạo một chút, như vậy mới được thêm kiến thức, bằng không sẽ giống như Thác Bạt gia tộc, tự cho là hoàng tộc, kỳ thật chỉ là hạng người ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
Dứt lời Lục Tâm Đồng chợt cười một tiếng, làm ánh mắt không ít thanh niên tài tuấn trong sáu hoàng tộc tỏa sáng, đột nhiên thất thần.
- Lớn mật! Cháu của mẫu thân cha ngươi là ai?
Ánh mắt Thác Bạt Thanh Lô lạnh lùng, gằn giọng hỏi.
- Nãi nãi chỉ có một mình ta là cháu, dĩ nhiên là ta, xem ra người Thác Bạt gia tộc ếch ngồi đáy giếng, không thường ra ngoài, trí thông minh cũng bị thoái hóa a!
Lục Tâm Đồng tươi cười, vừa dứt lời Độc Cô Cảnh Văn bọn họ cũng không nhịn được bật cười.
- Ha ha!
Những người đứng xung quanh đều cười lớn, không khỏi đưa mắt nhìn qua người Thác Bạt gia tộc, xem như có vài phần hiểu biết.
Sắc mặt đại trưởng lão Độc Cô Phàm Vân không có bao nhiêu biến hóa, người Thác Bạt gia tộc giao thủ với ba huynh muội kia cũng không cần họ lên tiếng nói gì, về ý nghĩ trong lòng hắn chỉ sợ ai cũng biết. Chỉ cần ba huynh muội Lục gia có thêm đối thủ, đối với Độc Cô gia tộc mà nói đó là chuyện rất tốt, có một số việc để người ngoài xen vào mới tốt hơn.
- Nha đầu thật thông minh!
Hiên Viên Triệt mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lục Tâm Đồng.
- Đồ khốn!
Trong tiếng cười vang, Thác Bạt Thanh Lô mất bình tĩnh, hét lớn một tiếng, năng lượng thổ hệ lập tức hội tụ tràn tới.
Không gian đột nhiên hóa thành nặng nề, cảm giác như phong vân biến sắc, động tĩnh khiến không ít cường giả phải thối lui về phía sau.
- Tiểu nha đầu, ta sẽ cho ngươi biết thực lực của Thác Bạt hoàng tộc!
Thác Bạt Thanh Lô quát, khí tức thổ hệ tràn ra, động tới năng lượng thổ hệ trên không, cả không trung đều run lên.
- Thác Bạt Thanh Lô là Vũ tôn lục trọng!
Sắc mặt mọi người liền biến hóa, giới trẻ tuổi Thác Bạt gia tộc thật sự có không ít kẻ phi phàm.
- Thác Bạt Thanh Lô là đệ đệ của Thác Bạt Thanh Vũ, thực lực rất mạnh!
Sắc mặt Độc Cô Cảnh Văn thoáng đổi, lo lắng Lục Tâm Đồng thiệt thòi.
- Yên tâm đi, không phải ai cũng có thể tùy tiện trêu chọc tam muội được!
Dương Quá thản nhiên nói.
Lục Tâm Đồng nhíu mày, chợt hiện lên ý cười, nói:
- Tôn cấp lục trọng giỏi lắm sao!
Xuy!
Hắc vụ nồng đậm hội tụ, linh lực bạo lướt, hương vị gay mũi khó ngửi khuếch tán khắp quảng trường, khí tức linh tôn lục trọng lập tức phóng thích.
- Linh tôn lục trọng, Lục Tâm Đồng cũng là tôn cấp lục trọng!
- Tu vi không kém a!
- Độc công thật mạnh!
Sắc mặt Hiên Viên Triệt kinh ngạc, thân hình thoáng lui ra sau, trường bào vung lên, năng lượng lan tràn, khí tức phong hệ tràn ngập, trực tiếp khiến không gian biến thành vặn vẹo, mà độc vụ cũng biến mất không còn nhìn thấy.
- Hừ, bàng môn tả