Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn thận kiểm tra một lúc, Lục Lâm Thiên thất vọng thở dài một hơi, quay lại bên nhóm đệ tử Phi Linh môn.  

Nữ tử kia cũng quay lại bên người Lam Thập Tam, cũng không ai chú ý tới hành động của hai người.  

Ngay lúc Lục Lâm Thiên đang tìm kiếm đại đỉnh, nữ tử quần đỏ, nam tử đeo mặt nạ cùng người của bốn đại sơn môn đều lướt nhìn qua động tác của hắn, mãi tới khi hắn không có phát hiện quay lại chỗ đứng của Phi Linh môn mà ánh mắt họ vẫn không dời đi, tựa hồ không ít người đều có hứng thú đối với hắn.  

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, mọi người không ai tìm được địa phương nào đặc biệt, nhưng đều đang chờ đợi người khác có phát hiện, không ai định rời đi.  

– Mẹ nó, đây là địa phương quỷ quái gì, sao không phát hiện được gì cả!  

Thiên Độc Yêu Long bực mình nói.  

– Độc Long huynh không cần sốt ruột, tĩnh tọa một chút là được rồi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Tầng thứ nhất Tinh Nguyệt đại trận chỉ có bảy ngày thời gian sẽ khôi phục, dọc theo đường đi chúng ta đã chậm trễ bốn ngày, chúng ta chỉ còn lại ba ngày ở trong này mà thôi!  

Bạch Oánh nói.   

– Hay là chúng ta đem thứ này ném đi, nhìn xem có phát hiện gì hay không!  

Thanh Hỏa lão quỷ âm dương quái khí nói.  

– Theo ta xem trực tiếp lật ngược nó đi thôi!  

Ánh mắt Ngô Dũng trầm xuống nói.  

– Để ta nhìn lại xem sao!  

Thiên Độc Yêu Long khoanh tay đứng thẳng, nhưng lại không thể đứng yên, lại đi về phía trước tiếp tục tìm kiếm.  

– Ta cũng đi xem!  

Ngô Dũng híp mắt, liền đi theo, lại có không ít người chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tiến lên tìm kiếm.  

Nhưng lại không ai có phát hiện.  

– Ngô Dung, ngươi có ý gì, ngăn trở đường đi của lão phu, ngươi cố ý phải không!  

Nhưng đúng ngay lúc này vang lên tiếng hét lớn.  

– Triệu Thanh Miễn, ngươi không nhìn thấy ta đang ở chỗ này sao, ngươi tốt nhất tránh ra cho ta, đừng tới đây!  

Mọi người đều đưa mắt nhìn qua, không biết vì sao lại có hai người giằng co với nhau, trong đó có Ngô Dũng.  

Lục Lâm Thiên nhìn qua, người tranh cãi là một trưởng lão của Ma Tâm cốc, vũ suất cửu trọng, khoảng hơn năm mươi tuổi, quanh thân mang theo cỗ chân khí âm lệ, phỏng chừng không phải người hiền lành.  

Vừa rồi Lục Lâm Thiên chưa kịp chú ý, nhưng hắn vẫn biết khi hai người kia đang cúi đầu kiểm tra đã đυ.ng vào đối phương, vì vậy mới gây ra tranh cãi, mà hai người kia tựa hồ có nhận thức, còn có chút ân oán từ trước.  

– Ngô Dũng, ngươi đừng tưởng rằng gia nhập Phi Linh môn thì giỏi lắm, ngươi đừng quên, trước kia ngươi nhìn thấy lão phu còn trốn nhanh hơn con thỏ!  

Triệu Thanh Miễn lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngô Dũng.  

– Hừ, Triệu Thanh Miễn, ngươi đừng đem chuyện trước kia ra nói, nếu không phục chúng ta thử xem!  

Ánh mắt Ngô Dũng lạnh lẽo, trước kia hắn là tán tu, thực lực không đủ, không thể trêu vào người này, nhưng bây giờ thì sao, hiện tại có động thủ cũng không có gì e ngại.  

– Ngô Dũng, đừng tưởng rằng ngươi đột phá tới Vũ suất cửu trọng thì có thể đối kháng lão phu, nên nhớ tu vi đồng cấp cũng phân chia thực lực cao thấp!  

Triệu Thanh Miễn quát.  

– Nhiều lời làm gì, cút xa cho bổn vương, bằng không phế đi ngươi!  

Thiên Độc Yêu Long cũng không phải người sợ phiền phức, với thực lực của hắn cũng không đem Triệu Thanh Miễn xem vào trong mắt.  

– Hừ, Phi Linh môn muốn lấy nhiều khi ít sao!  

Ánh mắt Đảng Vạn Lâm trầm xuống, lập tức đi tới, hắn biết Thiên Độc Yêu Long không dễ trêu chọc.  

– Buồn cười, đối phó các ngươi cần lấy nhiều khi ít sao, phi!  

Ánh mắt Thiên Độc Yêu Long lạnh lùng, long tu run lên, nói:  

– Nếu ngươi không phục, bổn vương một mình đấu với ngươi!  

– Hừ, yêu thú thất giai, nơi này là địa bàn của nhân loại, không phải Tổ Yêu lâm!  

Đảng Vạn Lâm là Vũ vương tam trọng, cũng biết thân phận Thiên Độc Yêu Long, trong lòng hắn vốn không muốn trêu chọc Phi Linh môn, nhưng lúc này xuống đài không được nên cũng đành bất đắc dĩ.  

– Hừ, khẩu khí của Đảng cốc chủ tựa hồ có chút bất mãn Phi Linh môn chúng ta a, ta xem các ngươi mới là người muốn lấy nhiều khi ít đi, chẳng lẽ cho rằng Phi Linh môn dễ nói chuyện hay sao!  

Một thanh âm lạnh lùng truyền tới, Lục Lâm Thiên chậm rãi đi qua, sau lưng là nhóm cường giả Phi Linh môn sắc mặt đằng đằng sát khí.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm đối phương, người kia còn gầy hơn Thanh Hỏa lão quỷ, thân hình thật cao, mặc trường bào nhìn qua chẳng khác gì giá phơi áo, mà hắn không có ấn tượng tốt gì với Ma Tâm cốc, lúc này lấy thực lực Phi Linh môn cũng không cần bận tâm bọn họ.  

– Lục chưởng môn, là người của Phi Linh môn các ngươi gây chuyện trước!  

Ánh mắt Triệu Thanh Miễn trầm xuống, nhìn chằm chằm nhóm người Phi Linh môn, ánh mắt có chút biến hóa, thậm chí sắc mặt Đảng Vạn Lâm cũng khó xem.  

– Hừ, không lớn không nhỏ, ta đang nói chuyện với chưởng môn của ngươi, khi nào tới lượt ngươi nói xen vào, ta chờ Đảng cốc chủ dạy ngươi quy củ đi!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, lãnh ý tràn ra.  

Vừa dứt lời, hắn bước tới một bước, chân khí trào ra, dưới chân lan tràn khe nứt, khí xoáy chợt lóe, liền hóa thành thanh ảnh lao thẳng về hướng Triệu Thanh Miễn.  

– Lục chưởng môn, người trong bổn môn không cần phiền ngươi!  

Đảng Vạn Lâm quát một tiếng, sắc mặt trầm xuống, thân ảnh lóe ra, nháy mắt lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên.  

– Hừ, ngươi cút ngay cho ta đi!  

Thiên Độc Yêu Long quát lớn một tiếng, hắc mang chợt lóe, yêu nguyên run lên, quyền ấn ầm ầm oanh kích bay ra, không gian trực tiếp vặn vẹo, khí thế cuồng bạo nhất thời lan tràn.  

Sắc mặt Đảng Vạn Lâm đại biến, ánh mắt lạnh lùng, trảo ấn vặn vẹo không gian chộp tới, hắn cũng không e ngại Thiên Độc Yêu Long.  

Một quyền một trảo như tia chớp va chạm vào nhau, nhất thời không gian run lên, sau đó là một tiếng nổ tung.  

– Phanh!  

Thanh âm nổ tung trầm đυ.c, không gian ba văn trực tiếp sụp đổ, mặc dù thực lực của Thiên Độc Yêu Long chưa tới thất giai trung kỳ, nhưng có thể đối kháng Vũ vương tam trọng.  

Mặt đất nổ tung, hóa thành mảnh nhỏ, thậm chí bị chấn thành tro tàn.  

Đúng ngay lúc này thân ảnh Lục Lâm Thiên đã lao tới trước người Triệu Thanh Miễn, tốc độ nhanh như quỷ mị làm Triệu Thanh Miễn cơ hồ không kịp phản ứng, cảm giác được Lục Lâm Thiên đứng trước mặt mình, nhất thời hoảng hốt.  

Ánh mắt hắn chợt trầm xuống, tự nhiên không cam tâm chịu thua, chân khí tràn ra, thân ảnh bật lui, nhưng tốc độ không phải đối thủ của Lục Lâm Thiên.  

Nhìn thấy mình không thể tránh khỏi, ánh mắt Triệu Thanh Miễn lạnh lẽo, chân khí run lên, trong tay xuất hiện một thanh trường đao, bám theo kình khí hoàng mang, nhất thời đao mang khuếch tán nháy mắt chém thẳng về hướng Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm phía trước, giống như không hề để ý một đao đang đánh xuống, mà những người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ của hắn không khỏi có chút khinh thường, Lục Lâm Thiên này không khỏi quá cuồng vọng, thực lực Triệu Thanh Miễn đã tới Vũ suất cửu trọng, tuyệt đối không phải kẻ yếu, nhưng hắn lại không quan tâm, chỉ sợ sẽ nếm thiệt thòi.  

– Hừ!  

Nhìn thấy thái độ của Lục Lâm Thiên, Gia Cát Tử Vân lạnh lùng hừ một tiếng.  

Không có ai có ý tứ xen vào, mà Vân Tiếu Thiên chỉ khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK