Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trốn, chạy mau!  

- Các đệ tử chạy mau!  

Mười ba siêu cấp cường giả hét lớn, toàn lực thi triển tu vi giãy dụa thối lui, chỉ tiếc uy lực Thời Không Lao Ngục kim hệ gấp mười sáu lần nhìn qua như siêu cấp lao lung, kim mang rạng rỡ, thân thể họ đều bị giam cầm, chân khí linh lực đình trệ, không cách nào giãy thoát.  

- Phá!  

Lục Lâm Thiên đột nhiên vỗ xuống.  

Oanh long!  

Một đạo đại thủ ấn phá không bay ra, không gian chợt thu lại, đại thủ ấn lớn hơn ngàn thước trực tiếp vỗ thẳng lên người mười ba siêu cấp cường giả.  

Không gian xung quanh hóa thành mảnh nhỏ, hiển lộ ra hư không tối đen thật lớn.  

Đại thủ ấn vỗ thẳng xuống đỉnh đầu mười hai siêu cấp cường giả cùng một khối khôi lỗi bát cấp cao giai.  

Phanh! Phanh! Phanh!  

Đại thủ ấn hung hăng vỗ xuống không gian xung quanh, thanh âm nổ tung trầm thấp liên tục vang lên, một đám cường giả chỉ nháy mắt đã bị vỗ thành mảnh nhỏ.  

Thủ ấn ầm ầm vỡ xáp xuống, cả quảng trường đều bị bao phủ.  

Phanh phanh!  

Cả quảng trường giống như sơn băng địa liệt, trực tiếp bị vỗ thành tro tàn, mặt đất bị chấn lõm xuống, năng lượng cuồng bạo dao động nhộn nhạo điên cuồng.  

- A!  

Người vây xem đứng gần khu vực đại chiến bị lan tới, nhất thời bị uổng mạng không có một ngàn cũng phải mấy trăm người.  

Oanh!  

Mặt đất run rẩy, biến thành tro tàn, mà ở giữa hiện lên một dấu chưởng ấn năm ngón tay khổng lồ cực đại.  

Mặc dù khi nãy đã có tiếng quát cảnh cáo của cường giả Thiên Địa minh, mấy trăm đệ tử Thiên Địa minh vội vàng bỏ chạy nhưng vẫn không nhanh bằng những cường giả tôn cấp trên không trung.  

Lục Lâm Thiên tựa hồ cố ý, trong mấy trăm người kia thực lực thấp nhất cũng tới soái cấp, còn lại đều là vương cấp, đều bị Lục Lâm Thiên thuận tiện đánh chết ít nhất một nửa.  

Thân thể mấy trăm người hóa thành mảnh nhỏ, cuối cùng vô ảnh vô tung biến mất.  

Xuy!  

Trong không gian hỗn loạn, mọi người còn chưa kịp nháy mắt cũng chỉ thấy một đạo lưu quang lao ra ngoài.  

- Hắc Linh tôn giả!  

Lục Lâm Thiên lập tức tập trung, mà lưu quang kia chính là Hắc Sát giáo Hắc Linh tôn giả, nhưng toàn thân hắn loang lổ vết máu, sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi, nháy mắt cấp tốc biến mất giữa không trung.  

- Không ngờ hắn là cường giả đã một chân bước ra khỏi tôn cấp rồi!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ động, tự trách bản thân không quan sát kỹ càng chân khí của Hắc Linh tôn giả, nguyên lai hắn đã đạt tới tu vi như thế.  

Lục Lâm Thiên thật sự kỳ quái, lẽ ra đám người Thiên Địa minh đã chuẩn bị kỹ càng, hắn muốn đồng thời đánh chết nhiều người như vậy tuyệt đối không làm được, cho dù đối phó Hắc Linh tôn giả cũng có chút phiền toái.  

- Di! Còn có một người!  

Ngay lúc Lục Lâm Thiên đang do dự có nên đuổi gϊếŧ Hắc Linh hay không, trong khe nứt quảng trường vẫn còn đạo chân khí mỏng manh, vừa rồi Lục Lâm Thiên cũng dùng tâm thần quan sát chỉ thấy mười người cùng một khối khôi lỗi hóa thành mảnh nhỏ, còn lại hai người là Hắc Linh tôn giả, người kia hẳn là người bên dưới.  

Xuy!  

Lục Lâm Thiên lao xuống dưới khe nứt, mà không gian đã yên tĩnh trở lại, không trung tối tăm cũng khôi phục ánh sáng.  

Uy lực một chưởng khủng bố khiến người vây xem run rẩy như cầy sấy.  

Ánh mắt vốn không chút gợn sóng của Kim Huyền lúc này hiện lên tia kinh ngạc, dưới một chưởng kia mang theo uy lực khủng bố khiến cho chính hắn cũng cảm giác được khí tức nguy hiểm.  

- Thực lực nhị đệ lại tiến bộ nhiều như vậy!  

Trong mắt Dương Quá lộ ý cười, nhị đệ không cho hắn hỗ trợ, sớm biết không để mười mấy người kia vào trong lòng, nhưng vẫn chưa nghĩ tới một màn uy lực như thế.  

- Thực lực của cô gia có thể so với chuẩn đế!  

Giữa không trung xa xa, một hộ pháp Bắc Cung gia khϊếp sợ nói.  

Cường giả Độc Cô gia đưa mắt nhìn nhau, một chiêu gϊếŧ chế mười mấy siêu cấp cường giả, thực lực như vậy dù là chuẩn đế bình thường cũng không làm được.  

Độc Cô Cảnh Văn cùng Bắc Cung Vô Song đều kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt đã vượt qua suy nghĩ trong lòng các nàng.  

- Bách Biến tôn giả!  

Một thân ảnh toàn thân vết thương chồng chất, vết máu loang lổ, chân khí nửa chết nửa sống xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, chính là Bách Biến tôn giả.  

Điều này làm Lục Lâm Thiên cực kỳ ngoài ý muốn, tu vi người này tuyệt đối là yếu nhất trong mười hai người, nhưng mười người kia đều bị đánh chết dù hắn trọng thương nhưng vẫn còn sống sót, điều này làm Lục Lâm Thiên cực kỳ nghi hoặc khó hiểu.  

Ánh mắt khẽ biến, Lục Lâm Thiên nắm Bách Biến tôn giả nhảy ra khỏi khe nứt dưới đất, khi hắn đi lên không trung vô số ánh mắt lại nhìn hắn chăm chú, tràn ngập rung động.  

- Chủ nhân!  

Hắc Hùng nhìn thấy Lục Lâm Thiên mang theo tù binh, liền lắc mình đi tới bên cạnh Lục Lâm Thiên.  

- Xem chừng hắn!  

Lục Lâm Thiên cấm chế Bách Biến tôn giả, giao cho Hắc Hùng.  

- Một chiêu vỗ chết mười…mười siêu cấp cường giả cùng một cỗ khôi lỗi bát cấp cao giai!  

Nhóm người Thiên Dương tôn giả ngây người nhìn Lục Lâm Thiên, khó trách hắn không để họ nhúng tay, vừa rồi một chiêu kia nếu có họ đứng gần, ngược lại sẽ làm Lục Lâm Thiên bị bó tay bó chân.  

- Trong tôn cấp đã là vô địch thủ!  

Vân Tiếu Thiên cùng Lữ Chính Cường nhìn nhau, tới lúc này vẫn không thể khép miệng.  

Ánh mắt Đạm Thai Tuyết Vi cùng Dạ Vị Ương từ lo lắng chuyển sang chấn động.  

- Lâm Thiên lão đệ, có cần đuổi gϊếŧ người Thiên Địa minh hay không?  

Lạc Kiến Hồng đi tới bên người Lục Lâm Thiên, giống như nhìn yêu nghiệt, một người độc chiến mười ba siêu cấp cường giả, lại bị một chưởng của hắn vỗ chết mười người, còn bắt một người, chỉ chạy thoát một người.  

- Lạc lão ca, không cần, chúng ta đi thôi!  

Lục Lâm Thiên nhìn quanh quảng trường, lúc này người của Thiên Địa minh đã trốn sạch sẽ, muốn truy cũng không kịp, cho dù đuổi theo tu vi thấp cũng không tác dụng gì, huống chi nơi này là Cự Giang thành, chỉ một lần động thủ thì cũng thôi, làm quá mức cũng chẳng khác gì phật mặt mũi của Thiên Địa các.  

Nhìn ra xa xa, với tâm tình đế giả của hắn hiện tại, tự nhiên nhìn thấy Tử Yên cùng nhóm người Lam Thập Tam đang quan sát mình, hắn nhất định phải cấp mặt mũi cho bọn họ.  

- Được!  

Lạc Kiến Hồng gật gật đầu, thu hoạch hôm nay xem như không tệ, chỉ sợ lần này Thiên Địa minh tức giận hộc máu.  

- Ca ca, nơi này làm sao bây giờ?  

Lục Tâm Đồng nhìn quanh quảng trường hỗn độn hỏi.  

- Không cần phải xen vào!  

Lục Lâm Thiên nói, lần này do Hóa Vũ tông cùng Vạn Thú tông tổ chức, không liên quan gì tới hắn, Thiên Địa các cũng không thể tìm hắn đòi bồi thường.  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên chợt lóe đi tới bên cạnh Vân Hồng Lăng, ôm nàng biến mất tại chỗ, còn có ba lão bà đang chờ hắn về đâu!  

Mọi người nhìn dấu thủ ấn khổng lồ trên mặt đất, mà người Thiên Địa minh bị chụp nát, lúc này trong lòng vẫn khó thể tin.  

- Lâm Thiên, ngươi chờ một chút ta có chuyện hỏi ngươi!  

Đám người Vân Tiếu Thiên đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng truy theo Lục Lâm Thiên.  

- Lâm Thiên, chờ ta một chút!  

Ánh mắt Lữ Chính Cường cũng chợt lóe, tựa hồ nghĩ tới việc trọng yếu, truy theo Vân Tiếu Thiên.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK