Lục Lâm Thiên gật đầu, tâm thần vừa động, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực liền hiện ra.
Nhìn nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh, mỗi lần gặp nàng nhịp tim Lục Lâm Thiên đều đập nhanh, nhưng hắn luôn áp chế cảm xúc đó, dù sao Bạch Linh cũng là yêu thú, mà hắn xuyên qua, cửa ải chủng tộc trong lòng khó vượt qua, nhưng cảm xúc vì bị áp chế nên ngày càng gia tăng mãnh liệt.
- Chúng ta đi thôi!
Lục Lâm Thiên ôm Bạch Linh vào lòng, hương thơm lan vào mũi, ôn hương trong lòng khiến hắn chợt run lên.
- Ngươi làm sao vậy?
Tựa hồ cảm giác được điều gì, Bạch Linh nhỏ giọng hỏi.
- Không có gì, chúng ta đi thôi!
Lục Lâm Thiên cười khổ, vưu vật như vậy ở trong lòng mình, hắn không phân tâm mới là lạ.
- Ông ông!
Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực vỗ cánh bay lên, trực tiếp xuyên qua không gian, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi không ít.
Bên trong Luân Hồi cốc, Đại Hồn Anh di chuyển liên tục, dọc theo đường đi vô cùng cẩn thận, nhưng không phát hiện được có gì đặc thù, dùng tâm thần quan sát cũng chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm khí tức của Tiểu Long.
Sưu sưu!
Bên trong một khe sâu, ba người Dương Quá cũng đang cẩn thận tìm kiếm.
Tận sâu trong dãy núi, núi non trùng điệp, xuyên phá trời cao, màn đêm bao phủ, tinh tú đầy trời.
Thanh Ly đứng trong phòng, sắc mặt tôn kính nhìn một nữ tử chừng bốn mươi tuổi, nữ tử dung nhan kiều mỵ, phong vận vẫn còn, làn da trắng nõn bóng loáng như ngọc, thậm chí thiếu nữ trẻ tuổi cũng không thể so sánh.
- Bắt được Bạch Linh hay không?
Nữ tử nhìn Thanh Ly hỏi.
- Không có, được một nhân loại cứu đi!
Ánh mắt Thanh Ly trầm xuống, hiện lên lãnh ý.
- Thanh Ly, lần này con làm ra động tĩnh quá lớn, khiến nhiều trưởng lão đã bất mãn, danh dự Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc cũng vì con mà bị hao tổn!
Trong mắt nữ tử lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Đều tại nhân loại kia, nếu không có hắn xuất hiện, con đã bắt được Bạch Linh!
Thanh Ly trầm giọng nói, trong lòng vô cùng oán hận.
- Việc này tới đây chấm dứt đi, trưởng lão trong tộc đã thương nghị qua, vì danh dự trong tộc, việc này hãy xem như chưa từng phát sinh qua, con không được tự tiện gây thêm việc gì.
Nữ tử nói.
- Mẹ, vậy Bạch Linh thì sao, chẳng lẽ bỏ mặc cho nàng rời khỏi như vậy?
Sắc mặt Thanh Ly đại biến, ánh mắt lạnh lùng:
- Con tuyệt đối không buông tha cho bọn họ, cho dù tới chân trời góc biển cũng phải bắt nàng về!
- Ly nhi, mẹ đã thương nghị với các trưởng lão, không tiếp tục truy cứu chuyện của Bạch Linh, tuy nàng cũng là Cửu Vĩ Yêu Hồ, nhưng dù sao cũng từ bên ngoài tới, đi thì đi thôi, nàng có truyền thừa của tiền bối trong tộc, thân phận địa vị đều cực cao, nếu nàng lưu lại sẽ bất lợi cho con, vốn định cho hai bên kết hợp mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ tiếc sự tình là như thế, ngày mai con tiếp nhận chức tộc trưởng, trở thành tộc trưởng là có thể đi vào mật địa nhận chỉ giáo của cường giả trong tộc, sẽ có trợ giúp gia tăng thực lực, có lẽ mẹ cũng phải bế quan, có chuyện đại sự sắp xảy ra, Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
Nữ tử nói.
- Dạ, mẹ!
Thanh Ly thu liễm hận ý, nghe được mẫu thân nói như thế hắn chỉ đành nghe theo, nhưng trong lòng lại tự nhủ, chờ sau khi hắn thành tộc trưởng muốn đi bắt Bạch Linh sẽ càng thêm dễ dàng.
Sáng sớm hôm sau, một đạo lưu quang gấp rút lao thẳng về dãy núi non phía trước.
- Ông ông!
Thanh quang giảm bớt tốc độ, chính là Lục Lâm Thiên cùng Bạch Linh đang bay nhanh.
- Chúng ta đã tới nơi rồi!
Bạch Linh nói.
- Tới rồi sao?
Lục Lâm Thiên thu hồi Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, tốc độ thật nhanh, chỉ khoảng một ngày đã tới nơi.
- Ngươi còn không buông ta xuống, muốn ôm tới khi nào?
Ngay lúc Lục Lâm Thiên đang đánh giá xung quanh, âm thanh Bạch Linh nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
- Thật ngại quá, ta không phải cố ý!
Lục Lâm Thiên sửng sốt, lập tức có chút lưu luyến buông nữ tử trong lòng ra.
Bạch Linh lăng không đứng thẳng, chẳng biết tại sao khuôn mặt có chút ửng đỏ, nói:
- Ta không trách ngươi!
- Đây là lối vào Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc sao?
Lục Lâm Thiên ho khan nói sang chuyện khác.
- Phải, Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc rất ít xuất hiện bên ngoài, dưới tình huống bình thường cũng sẽ không đi ra, đều lưu lại trong địa phương phong ấn của bộ tộc.
Bạch Linh nói xong, thủ ấn kết xuất, trong tay bay ra giọt máu, lập tức kết thành thủ ấn huyền ảo bay về phía trước.
Không gian phía trước truyền ra dao động kỳ dị, một lát sau một tầng bình chướng xung quanh khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt, xung quanh nhộn nhạo hiện ra một lối vào thật lớn.
- Thực lực Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc thật không yếu a, bố trí không gian phong ấn như vậy, chỉ sợ người bình thường không thể làm được.
Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc nhủ thầm.
- Chúng ta đi thôi!
Lối vào mở ra, thân ảnh Bạch Linh chợt lóe, Lục Lâm Thiên theo sát phía sau.
Ở bên trong không gian phong ấn thật rộng lớn, không khác gì bên ngoài, phong ấn cũng chỉ có tác dụng đem địa phương này ẩn giấu mà thôi, trên thực tế cả khu vực không gian nơi đây vẫn còn tồn tại trong thiên địa.
Khí tức thiên địa năng lượng ở đây rất mạnh, làm cho Lục Lâm Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng không ngoài ý muốn, nơi tu luyện của Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc đương nhiên là không tầm thường.
- Là ai?
Lục Lâm Thiên còn đang quan sát, một tiếng quát truyền ra, giữa không trung xuất hiện mười mấy thân ảnh, đều có tu vi thất giai, nam tuấn lãng nữ xinh đẹp, mười mấy người đồng loạt vây hai người ở trung ương.
- Bạch Linh, bây giờ chúng ta nên làm gì, cần xông vào sao?
Lục Lâm Thiên thấp giọng hỏi.
Bạch Linh không trả lời, khuôn mặt tràn ngập vẻ lạnh lùng uy áp, quát:
- Càn rỡ, ngay cả ta cũng không nhận ra sao, dám bất kính với ta hả?
- Là Bạch Linh trưởng lão!
Đã sớm có người nhận ra Bạch Linh, mà họ cũng chỉ có ý hỏi về Lục Lâm Thiên, đại bộ phận ánh mắt đều tập trung về hắn.
- Bạch Linh trưởng lão, Thanh Ly vương nói ngươi đã phản tộc, chúng ta…
Một nữ tử thất giai trung kỳ lên tiếng, tiếp xúc ánh mắt lạnh băng của Bạch Linh liền ấp úng.
- Ta phản tộc hay không chẳng lẽ chỉ dựa vào lời của Thanh Ly là được sao?
Bạch Linh trầm giọng hỏi.
- Nhưng Thanh Ly vương đã hạ lệnh cần truy nã ngươi!
Một trung niên tựa hồ thiên vị Thanh Ly, thoáng do dự, nhìn Bạch Linh nói.
- Ta phản tộc có sự tuyên bố của trưởng lão hội sao?
Ánh mắt Bạch Linh tràn ngập hàn ý, nhìn chằm chằm người kia.
- Không…không có!
Trung niên run rẩy lên, cảm giác mình bị áp chế.
- Ba!
Một tiếng tát tai vang lên, trên mặt trung niên hiện ra dấu vết đỏ ửng, khóe môi rỉ máu tươi.
- Không có lời tuyên bố của trưởng lão hội, ta vẫn là trưởng lão, bất kính trưởng lão, chính mình đi lĩnh phạt đi!
Ánh mắt Bạch Linh lạnh băng nói.
- Dạ, Bạch Linh trưởng lão!
Trung niên không dám nhiều lời, ôm mặt lui xuống.
- Thanh Ly đã quay về chưa?
Bạch Linh đảo mắt nhìn những người còn lại hỏi.
- Bạch Linh trưởng lão, Thanh Ly vương đã trở về từ hai ngày trước!
Nữ tử nói chuyện khi nãy lên tiếng đáp, lúc này cả nhóm người đều sợ hãi.