Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Độc Cô gia…  

Trong đầu Lục Lâm Thiên đột nhiên biết lai lịch Độc Cô gia. Hình như Độc Cô gia rất có địa vị tại ở Trấn Thanh Vân, còn lớn hơn cả Lục gia nhiều lần.  

– Ta nghe người ở tiền viện nói Độc Cô gia có cho Độc Cô tiểu thư đến đây, Độc Cô tiểu thư vô cùng quyến rũ, ngươi còn không mau mau đến xem.  

Lục Tiểu Bạch vụиɠ ŧяộʍ nói.  

– Bận tâm làm gì, nếu là hôm nay không có chuyện gì làm, ta đây đi ngủ.  

Lục Lâm Thiên nói, Độc Cô tiểu thư cái gì, cũng chẳng có quan hệ, càng tiện, hôm nay mình có thể tu luyện một chút vũ kỹ.  

– Vậy được rồi, ta sẽ đi xem, khi trở về ta sẽ nói cho ngươi biết.  

Lục Tiểu Bạch nói, sau đó đã rời khỏi đình viện.  

Quay lại gian phòng, đình viện bình thường cũng không có ai đến, Lục Lâm Thiên chuẩn bị tu luyện Vũ kỹ, không có Vũ kỹ, không phải là Vũ giả, vì cũng chỉ biết dùng sức như một con trâu điên mà thôi.  

Lục Lâm Thiên lấy ra một ngọc giản, chính là vũ kỹ Tinh Cấp Khai Sơn chưởng, trong tay kết thủ ấn, sau đó rót một luồng khí nhẹ nhàng vào trong đó, phía trên ngọc giản xuất hiện một đường ánh sánh chui vào mi tâm của  Lục Lâm Thiên. Sau đó hóa thành một số hình ảnh trong đầu Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên chìm trong tu luyện, trong đầu nhớ kỹ Khai Sơn chưởng pháp quyết, hai tay xoay tròn trước người, trong tay xuất hiện luông khí vô hình như ẩn như hiện, dường như  Lục Lâm Thiên chưa khống chế thành thục nên mới lúc có lúc không.  

– Không ổn, Vũ kỹ thật là khó học.  

Lục Lâm Thiên ở trong phòng luyện tập, qua hai canh giờ mà vẫn chưa thành công.  

Khai Sơn chưởng, vũ kỹ Tinh Cấp, mặc dù không phải là vũ kỹ cao cấp như Địa cấp, Huyền Cấp, nhưng đối với người mới tiếp xúc với vũ kỹ như Lục Lâm Thiên thì cũng có chút thâm ảo.  

Lục Lâm Thiên ở trong phòng không ngừng tập luyện, quanh thân có một khối khí nhẹ nhang bao phủ, trong tay thỉnh thoảng lại phát ra chưởng lực nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy.  

– Được rồi, từ từ sẽ luyện được, quá nôn nóng sẽ không tốt.  

Lục Lâm Thiên thì thầm:  

– Hay là luyện vũ kỹ phòng ngự kia trước?  

Ngay sau đó trên tay Lục Lâm Thiên xuất hiện thêm một ngọc giản nữa, đây chính là vũ kỹ Thanh Linh khải giáp, một vũ kỹ phòng ngự, cấp bậc của nó Nam thúc không nói cho hắn biết.  

Trong tay kết một thủ ấn, một dòng khí nhỏ nhàn nhạt rót vào trong ngọc giản, ngay lập tức phía trên ngọc giản cũng xuất hiện một đạo quang mang rót vào trong mi tâm của Lục Lâm Thiên.  

Một đoạn tin tức xuất hiện trong đầu Lục Lâm Thiên, dựa theo pháp quyết này  Lục Lâm Thiên bắt đầu thúc dục mở ra vũ kỹ phòng ngự. Ngay sau đó,  Lục Lâm Thiên cảm giác được chân khí trong Đan Điền của mình nhanh chóng bị vơi đi một nửa, đúng lúc này, quanh thân hắn đột nhiên được bao bọc bởi một lớp vảy rắn, giống như một chiếc áo giáp thần kỳ. Phía trên áo giáp có một tầng ánh sáng vàng nhạt, giống y hệt màu sắc trên người Linh Hoàng thú.  

Chăm chú nhìn những biến hóa này, Lục Lâm Thiên thầm đoán việc này hẳn là có liên quan đến Linh Hoàng thú. Chỉ là, áo giáp này tuy thần kỳ nhưng tiêu hao chân khí không nhỏ, hơn nữa áo giáp ngưng tụ được trên cơ thể trông vô cùng mỏng manh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu biến đi.  

– Còn có tác dụng kỳ ảo như vậy? Thật không tưởng.  

Từ những tin tức nhận được trong đầu, Lục Lâm Thiên biết được vũ kỹ phòng ngự Thanh Linh giáp này quả thật có chút biếи ŧɦái.  

Thanh Linh giáp này có hai tầng, tầng thứ nhất là hình thành áo giáp quanh thân người sử dụng như thế này, tầng thứ hai chính là có thể ngưng tụ ra một áo giáp hình thú bên ngoài cơ thể.  

Mà tầng thứ hai này chính cấp hình thú, có thể ngưng tụ ra toàn bộ hình thú để phòng ngự, lực phòng ngự này tuyệt đối kinh người.  

Điều khiến  Lục Lâm Thiên kinh ngạc đầu tiên chính là, chỉ cần có tinh huyết của Linh thú thì Thanh Linh giáp có thể biến hóa thành hình dáng của Linh thú đó. Khuyết điểm duy nhất của vũ kỹ này chính là sẽ phải tiêu hao một lượng lớn chân khí.  

Lực phòng ngự của Linh thú so với Võ giả lớn hơn rất nhiều, Thanh Linh khải giáp có thể ngưng tụ ra hình thú phòng ngự thì lực phòng ngự tất nhiên sẽ tăng lên không ít.  

– Vũ kỹ phòng ngự này quả thật kỳ diệu. Rốt cuộc Nam thúc là ai, đồ vật ông ta lấy ra đều không phải vật thường a.  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc nói, tuy cả Âm Dương Linh Vũ quyết cùng Thanh Linh khải giáp đều có điểm yếu nhưng không thể nghi ngờ cả hai đều là bảo vật.  

Thúc dục Thanh Linh khải giáp tầng một trên cơ thể mình,  Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được chân khí trong Đan Điền đang biến mất với tốc độ vô cùng nhanh chóng, hắn vội vàng thu Thanh Linh giáp lại. Còn về tầng thứ hai, hắn thật sự không dám nghĩ đến, với thực lực nhỏ yếu bây giờ của hắn có muốn cũng không thể nào sử dụng được..  

– Vũ kỹ tấn công, phòng ngự đều đã có.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, vận mệnh thật đúng là kỳ quái a, đột nhiên xuyên không đến thế giới này, mơ hồ muốn trở thành Vũ giả, vậy mà bây giờ thành Linh Vũ song tu.  

– Ra ngoài một chút, đêm nay còn phải theo Nam thúc học luyện đan và luyện khí rồi  

Lục Lâm Thiên khẽ nói.  

Mấy ngày nay Lục Lâm Thiên đã đi dạo gần hết Hậu Viện, trong lúc bất tri bất giác hắn lại hướng đến hoa viên nơi ngăn cách Tiền viện và Hậu viện. Do dự một chút hắn quyết định đi vào hoa viên xem một chút.  

Hoa viên này, theo trí nhớ của Lục Lâm Thiên thì không phải ai cũng có thể tiến vào. Ở Lục gia, chỉ có người hầu cao cấp mới có thể đi vào, nhưng hắn dù sao cũng có cái danh thiếu gia, hẳn là cũng có thể tiến vào rồi.  

Sau khi do dự, Lục Lâm Thiên đi vào trong hoa viên. Tuy bây giờ là mùa đông nhưng trên hai bên đường đá trong hoa viên có trồng một số thực vật phòng lạnh, cành lá xum xuê tươi tốt, càng khiến người ta than thở chính là có những loại cây nở hoa giữa mùa đông giá buốt. Trong lòng Lục Lâm Thiên cảm khái không thôi, Lục gia quả nhiên là có tiền có của, chỉ một cái hoa viên thôi cũng đầu tư không ít tài lực a.  

Chậm rãi đi dạo trong hoa viên, hôm nay hoa viên yên tĩnh lạ thường, giống như tất cả người hầu đều biến mất.  Lục Lâm Thiên suy đoán, xem ra họ đều đi gặp vị tiểu thư kia của Độc Cô gia rồi.  

Đang ngẫm nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng cười nói từ xa vọng tới, dường như có không ít người đang tiến đến đây.  

– Người Lục gia, không gặp thì tốt hơn..  

Lục Lâm Thiên rất nhanh suy đoán, những người đang đến đây rất có khả năng là người ở Tiền viện Lục gia. Trong trí nhớ của hắn, trong Tiền viện Lục gia có vài người luôn thích làm khó dễ Lục Lâm Thiên trước kia.  

Lúc này Lục Lâm Thiên cũng không muốn gặp họ, hắn quan sát xung quanh, vừa hay bên người hắn có một cây đại thụ cao chừng bốn, năm thước, cành lá rậm rạp, hẳn là có thể ẩn nấp.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK