Lục Lâm Thiên nói:
– Vậy chúng ta đi, nhưng không biết có thể mang các người ra được không.
Không thể mang ao nước năng lượng theo cũng đành chịu, nhưng Lục Lâm Thiên đã thỏa mãn chuyến đi mật địa. Giờ Lục Lâm Thiên phải mang đám yêu thú Bạch Linh, Nghịch Lân Yêu Bằng ra ngoài, về mặt lý luận không thành vấn đề, hắn đã mang Tiểu Long vào đây nhưng trong lòng khó tránh khỏi lo âu.
Lần này ra ngoài Lục Lâm Thiên quyết định chỉ mang theo bốn con yêu thú ngũ giai, Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh. Lúc đi đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh giấu không cho yêu thú khác biết.
Lục Lâm Thiên không muốn bị Vân Dương tông phát hiện ngay hắn mang đi hết yêu thú, không muốn bị Vân Dương tông biết chuyện thánh quả Vũ Linh, âm thầm mang đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh ra ngoài là đã quá đủ rồi.
Bạch Linh khẽ thở dài:
– Hy vọng có thể ra ngoài được, sáu ngàn năm… Ta không muốn ở lại đây thêm nữa.
– Két!
Nghịch Lân Yêu Bằng đập cánh bay lên, thân hình biến to mười mấy thước xoay quanh giữa không trung.
Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc, Tiểu Long, Bạch Linh, nhóm yêu thú Huyết Ngọc Yêu Hổ nhảy lên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng.
Nghịch Lân Yêu Bằng vỗ cánh bay lên vạch dòng khí trong không khí, nhanh như tia chớp biến mất tại chỗ.
Ngồi trên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng, Thúy Ngọc bỗng im lặng. Lần này Lục Lâm Thiên mang đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh ra ngoài, không lâu sau các yêu thú này sẽ cực kỳ cường đại. Trên đại lục này về sau sẽ có trò hay để xem.
Trong không gian xám toát ra tĩnh lặng, mấy chục bóng người đến một chỗ sơn cốc.
– Rốt cuộc đến lối ra.
Mấy chục bóng người đáp xuống sơn cốc, khí thế cực kỳ cường đại, là đám người Khuất Đao Tuyệt, Vân Hồng Lăng, Hàn Phong, Lăng Phong.
Nhóm Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên đi chung với cả đám chứ không xé lẻ nữa. Không được trái thánh quả Vũ Linh nào, dọc đường đi mọi người rất là buồn bực.
Hàn Phong mỉm cười nói:
– Lần này sư muội đột phá làm chậm nhiều thời gian, tưởng đâu không kịp chạy tới lối ra, giờ vừa kịp lúc.
Lần này chỉ có Vân Hồng Lăng được một trái thánh quả Vũ Linh, nàng ăn nó và luyện hóa tốn nhiều thời gian. Cho nên lúc vội vàng chạy về mọi người dốc hết sức ra, sợ bỏ lỡ thời gian ra ngoài.
Vân Hồng Lăng chu môi nói:
– Các người chỉ chờ ta sao? Bản thân các người tu luyện cũng được nhiều ích lợi. Khuất Đao Tuyệt, ngươi đã đột phá Vũ Tướng tam trọng đấy thôi.
Trong nửa năm nay có một nửa đệ tử đột phá, đẳng cấp Vũ Tướng thì chỉ có một người từ nhất trọng đến nhị trọng. Còn có Khuất Đao Tuyệt từ Vũ Tướng nhị trọng đột phá đến tam trọng.
Vốn trong mật địa muốn đột phá nhanh nhất thì chỉ có nước cướp được thánh quả Vũ Linh. Đệ tử xếp tốp mười Long Bảng tràn trề tự tin sẽ giành được một trái thánh quả Vũ Linh nhưng kết quả cuối cùng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Khuất Đao Tuyệt nhìn Vân Hồng Lăng chằm chằm:
– Nhưng không sánh bằng nàng, đi mật địa một chuyến bây giờ là Vũ Tướng nhị trọng.
Trong mắt Khuất Đao Tuyệt tràn ngập giật mình, hắn đột phá Vũ Tướng tam trọng là bình thường, dù sao tu luyện trong mật địa tăng tốc gấp năm lần. Vân Hồng Lăng thì tăng tốc độ gấp mười lăm lần, nàng lại có thánh quả Vũ Linh, lại đột phá, liên tục từ Vũ Phách lục trọng đột phá đến Vũ Tướng nhị trọng. Chỉ mới nửa năm qua đi, sự khủng bố của Vũ Giả tam hệ khiến người ngạc nhiên.
Bá Đao Long Tam nói:
– Tiếc rằng hiện tại năng lượng trong mật địa đã biến mất, có tu luyện cũng vô dụng.
– Ài.
Một thanh niên tu vi Vũ Phách bát trọng khẽ thở dài:
– Tiếc rằng chuyến này có sáu trái thánh quả Vũ Linh đều bị yêu thú cướp đi.
Nhắc đến thánh quả Vũ Linh là mọi người tràn đầy bất đắc dĩ, cười khổ. Đặc biệt là Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên sắc mặt oán hận. Hai tên này không vớt vát được chút gì, ban đầu bọn họ truy sát Lục Lâm Thiên nhưng đến cuối cùng lại phải né tránh hắn.
Đi chung với đám người Vân Hồng Lăng, Hàn Phong là vì bọn hắn sợ bị Lục Lâm Thiên âm thầm truy sát nên đành kết nhóm. Trước mắt bao người chắc chắn Lục Lâm Thiên không dám làm gì hai người.
Nhưng hiện tại Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên không biết rằng nếu Lục Lâm Thiên thật sự muốn gϊếŧ hai người trong mật địa thì không cần tự ra tay, kêu đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng hành động là được.
Lục Lâm Thiên từng nghĩ đến điều này, để yêu thú gϊếŧ nhóm Triệu Kình Hải thì không sợ bị Vân Dương tông điều tra ra hắn. Nhưng yêu thú gϊếŧ Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên rồi Lục Lâm Thiên lo dẫn đến Triệu gia, thậm chí Vân Dương tông vây bắt yêu thú trong mật địa. Không thấy năm yêu thú ngũ giai trong mật địa, Lục Lâm Thiên thì mang mấy con yêu thú ra ngoài, sẽ có ngày bị người ta biết, khi đó không cách nào giải thích được.
Việc chặn gϊếŧ Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên thì từ khi thực lực tăng lên, hắn không vội vã nữa. Với sức mạnh hiện tại của Lục Lâm Thiên và Tiểu Long, gϊếŧ hai tên này không thành vấn đề.
Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên không hay biết suy tính của Lục Lâm Thiên.
Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần nói:
– Chắc sắp mở lối ra rồi.
Phi Ưng Lăng Phong nhìn bầu trời, nói:
– Lục Lâm Thiên này tại sao mỗi lần đều xuất hiện trễ nhất, chẳng lẽ hắn định đợi tới khi nào lối ra mở mới đến sao?
Mắt Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt rực cháy chiến ý:
– Lục Lâm Thiên cũng có một trái thánh quả Vũ Linh, không biết đã đột phá Vũ Tướng chưa.
Nghe đến tên Lục Lâm Thiên là Vân Hồng Lăng bực tức:
– Tiểu tặc gian manh!
Đương nhiên nghe tên Lục Lâm Thiên làm Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên rất khó chịu. Tằng Sở Hùng cũng vậy, gã đứng sau lưng Triệu Kình Hải, nửa bên mặt khét đen, là vết sẹo bị lửa đốt, đây là kiệt tác Tiểu Long để lại. Tuy Tằng Sở Hùng nhặt về một mạng nhưng khuôn mặt đã bị hủy.
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt mới nói xong chợt có tiếng cười vang lên:
– Ha ha ha! Hình như ta nghe có ai nhắc đến mình?
Nghe thanh âm này trong lòng mọi người nghĩ ngay đến một người:
– Lục Lâm Thiên!
Mọi người ngoái đầu lại, hai bóng người đập vào mắt cả đám.
Khi thấy hai người kia, cả đám hóa đá.
Một nữ nhân tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt mọi người. Khuôn mặt trắng nõn, ngọc nhan trang nhã không thoa phấn nhưng trời sinh lệ chất, có chút quyến rũ. Mũi nhỏ xinh cao, môi nhỏ đỏ hồng. Mắt long lanh ướt nước khiến người nhìn bị hút mất hồn phách. Khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ lạc vào trần gian.
Sắc đẹp này đã đến cực độ, đẹp không lời nào để miêu tả. Mọi người nhìn trân trân, trợn mắt há hốc mồm.
Phi Ưng Lăng Phong thì thào:
– Nữ nhân đẹp quá.
Trong đám người chỉ có Vân Hồng Lăng là không ngạc nhiên, nàng chạy nhanh đến trước mặt Thúy Ngọc, nghi hoặc hỏi:
– Thúy Ngọc, sao ngươi phục hồi khuôn mặt cũ? Chẳng phải ngươi…