Mạc Kình Thiên nghiêm túc nói.
- Đối với người khác mà nói, bảy người Đường Ngũ thật sự khó dây vào, nhưng với ta mà nói, kiếm trận kia cũng không có quá lớn tác dụng.
Lục Lâm Thiên nói.
Mạc Kình Thiên nói:
- Mặc dù có thể phá kiếm trận, nhưng bảy người bọn hắn thật khó ngăn cản, huống chi ngươi một mình phá trận, khó khăn thật không nhỏ.
- Còn ba tháng thời gian, hẳn cũng đủ rồi!
Lục Lâm Thiên nói, ba tháng bên ngoài, Thiên Trụ giới tầng thứ sáu là mười lăm năm, có thời gian như vậy muốn đối phó thất kiếm không phải là không thể được.
- Ba tháng thời gian, đừng quên nếu ngươi thua thì mạng là của người khác.
Ma Linh yêu nữ khinh bỉ liếc nhìn Lục Lâm Thiên, chu môi nói.
- Ta chỉ nói là mạng của Tây Phương Cầu Bại, chẳng qua sau này không còn Tây Phương Cầu Bại mà thôi.
Khóe môi Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
- Lâm Thiên huynh đệ, ý của ngươi là…ngươi thật quá gian trá!
Mạc Kình Thiên sửng sốt, ngạc nhiên cười ha ha, đây hoàn toàn là vô lại, Tây Phương Cầu Bại chỉ là tên giả, vốn không có người này.
- Hắc hắc.
Lục Lâm Thiên cười hăng hắc, kỳ thật hắn cũng không muốn giở trò vô lại, tới lúc đó nếu không thể đánh bại thất kiếm, vậy chỉ có thể bại lộ chính mình, đây cũng là tính toán cuối cùng.
- Kình Thiên huynh đệ, ngươi đã đi tìm Hắc Thủy ngục giam đi, thế nào?
Lục Lâm Thiên hỏi.
- Việc này nói ra dài dòng, tìm được chút đồ vật, cũng có chút phát hiện, nhưng cần thời gian nghiên cứu, Hắc Hạc biết cũng không nhiều, ngươi cần bế quan, ta cũng muốn đi vào Thiên Trụ giới nghiên cứu vài thứ, tới lúc đó sẽ nói cho ngươi biết.
Mạc Kình Thiên đáp.
- Được.
Lục Lâm Thiên gật đầu, một lát sau Mạc Kình Thiên đi vào tầng thứ tư, Lục Lâm Thiên vào tầng thứ sáu, bên cạnh còn có bốn người, chính là nhóm người Thiên Hỏa Địa Hỏa.
Hai người khác là thông thiên cảnh sơ giai cùng trung giai, là người Thất Kiếm môn, do Phong Đô tam hồn bắt sống.
Trong mắt Lục Lâm Thiên lộ ý cười, mười lăm năm đủ cho hắn đột phá tới thông thiên cảnh cao giai, tới lúc đó thực lực tăng vọt, muốn đối phó thất kiếm cũng không phải việc khó khăn.
…
Thời gian chầm chậm trôi qua, cuộc chiến ngoài Liệt Hỏa thành, phó xã trưởng Đông Tinh xã chiến bại bỏ chạy, Hỏa Hổ thua bại đào mạng trối chết, Liệt Hỏa môn thuộc về Thất Sát môn, việc này nhấc lên sóng to gió lớn trong Thị Hoang thế giới.
Theo sau Thất Sát môn tuyên bố, phó hành trưởng Phi Linh thương hành là Âm Quỷ, cũng không biết từ đâu truyền lại tin tức, Phi Linh thương hành vốn thuộc về Âm Quỷ giáo Âm Quỷ.
Điều này làm người ta hoài nghi, Âm Quỷ giáo cùng Thất Sát môn đã sớm âm thầm liên hợp, lúc trước lâm trận phản chiến là cạm bẫy sắp xếp khiến cho Liệt Hỏa môn cùng Thất Kiếm môn không thể xoay chuyển càn khôn.
Tàn quân Liệt Hỏa môn đã bị Thất Sát môn cùng Long môn bao vây tiễu trừ, bị tiêu diệt cùng quy hàng, dùng tốc độ cực nhanh bị Thất Sát môn nắm trong tay.
Tin tức trên người chưởng môn Thất Sát môn Tây Phương Cầu Bại có áo nghĩa linh khí nhanh chóng truyền ra, điều này làm ánh mắt vô số người đỏ bừng, áo nghĩa linh khí, thậm chí là tuyên cổ cảnh cũng phải động tâm, đặc biệt còn là áo nghĩa linh khí thuộc khu vực linh hồn.
Mọi người động tâm, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, cũng phải khắc chế tham niệm trong lòng, không phải ai cũng dám đánh chủ ý.
Ba tháng dần dần trôi qua, bên trong Thị Hoang thế giới, cuộc chiến giữa Tây Phương Cầu Bại cùng thất kiếm tại Liệt Hỏa thành luôn được chú ý, thời gian tới gần, sự chú ý càng thêm tăng lên, người của các thế lực lớn cơ hồ đều xuất hiện bên trong Liệt Hỏa thành.
Xuy xuy!
Tầng thứ sáu Thiên Trụ giới, không gian ba văn cuộn trào như thời không rối loạn, khe không gian lan tràn giữa không trung, không ngừng vặn vẹo, dù là thông thiên cảnh sơ giai đi tới nơi này cũng sẽ bị không gian rối loạn áp bạo mà chết.
Bên trong không gian hỗn loạn, một thân ảnh như cá gặp nước, thủ ấn biến hóa, đột nhiên phất tay đánh ra một đạo chưởng ấn.
- Thập Phương Vũ Trụ Ấn!
Một tiếng hét lớn, chưởng ấn bay ra, không mang theo chút uy lực nào, nhưng cả không gian đột nhiên xuất hiện cỗ chân khí giống như hủy diệt, khí tức có thể làm cho vạn vật biến mất, thiên địa hủy diệt, làm linh hồn người không nhịn được đều run rẩy.
Oanh long!
Xuy!
Chưởng ấn còn chưa rơi xuống, đã dần dần biến mất giữa không trung, không gian khôi phục lại bình tĩnh, thân ảnh Lục Lâm Thiên hiện ra, khóe môi mỉm cười hài lòng.
- Cuối cùng thành công, Thập Phương Vũ Trụ Ấn uy lực thật đúng là không sai, không uổng phí bỏ ra mười ba năm thời gian!
Lục Lâm Thiên thì thào nói, sau hai năm cắn nuốt bốn người Thiên Hỏa, hắn đã đột phá thông thiên cảnh trung giai đỉnh, cũng không biết do nguyên nhân gì bị cổ bình, không cách nào tiếp tục đột phá.
Bởi vậy trong mười ba năm, Lục Lâm Thiên một mực lĩnh ngộ thời gian cùng không gian áo nghĩa, trong quá trình này hắn cũng lĩnh ngộ ra Thập Phương Vũ Trụ Ấn, dùng thời gian cùng không gian áo nghĩa dung hợp mà thành.
Thập Phương Vũ Trụ Ấn, ẩn chứa thời gian cùng không gian áo nghĩa, cả hai dung hợp hủy thiên diệt địa, đủ hủy diệt hết thảy, phá hủy không gian thời gian.
- Tiểu tử, đã xảy ra chuyện gì?
Tầng thứ năm Thiên Trụ giới truyền ra thanh âm Tam Kỳ lão nhân, động tĩnh vừa rồi cũng đã kinh động hắn.
- Kỳ lão, không có chuyện gì, ta lĩnh ngộ có chút tiến bộ mà thôi, ngươi đã tỉnh sao?
Lục Lâm Thiên dứt lời, thân ảnh chợt lóe đã xuất hiện bên cạnh Tam Kỳ lão nhân.
- Di, ngươi tới thông thiên cảnh trung giai…trung giai đỉnh sao?
Tam Kỳ lão nhân nhìn Lục Lâm Thiên, đột nhiên ánh mắt run lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn chằm chằm, trước khi tiến vào Thị Hoang thế giới tiểu tử này mới tới phá giới cảnh, không bao lâu đã tới thông thiên cảnh!
Lời của Tam Kỳ lão nhân vừa dứt, ánh mắt Lục Lâm Thiên chợt dao động, trên người tràn ra một cỗ khí tức như phong bạo thổi quét, chỉ một thoáng không gian gió giục mây vần.
- Rốt cục cần đột phá!
Một giây sau, trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra tinh mang, một cỗ khí tức man hoang thương cổ xuất hiện, lúc này vừa lĩnh ngộ ra Thập Phương Vũ Trụ Ấn tựa hồ đã mang tới cơ hội đột phá, Lục Lâm Thiên cảm nhận được rõ ràng mình lại thăng cấp.
Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, năng lượng không ngừng xoay chuyển, thiên địa năng lượng cuồn cuộn tưới vào trong người, cả không gian không ngừng run rẩy.
- Người này, lại muốn đột phá!
Tam Kỳ lão nhân nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tam Kỳ lão nhân, trên đỉnh đầu Lục Lâm Thiên ngưng tụ thành một đầu cự hổ thật lớn.
Cự hổ đứng thẳng, oai vũ tràn ngập, nương theo sau khí tức man hoang thương cổ, tựa như thần thú viễn cổ, làm cả không gian đều chấn động không ngớt.
Hống!
Cự hổ đột nhiên gầm lên một tiếng, sóng âm lan ra, không gian nứt vụn từng khúc, chân khí cuồn cuộn như thủy triều không ngừng khuếch tán.
Phanh!
Đồng thời trong thân thể Lục Lâm Thiên truyền ra thanh âm trầm đυ.c nổ tung, chân khí đột phá cổ bình tiến lên thông thiên cảnh cao giai.