Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gò má Lữ Tiểu Linh ửng đó, hiểu ý Lục Lâm Thiên nói trở lại làm gì:  

- Còn nhóm phụ thân ta thì sao?  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Yên tâm, ta đã sắp xếp đệ tử tổng chừng bọn họ, không sao đâu.  

- Vậy được rồi.  

Lữ Tiểu Linh kéo tay Lục Lâm Thiên, cười thân thiết nói:  

- Lâm Thiên, ta nói một chuyện cho ngươi hay.  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

- Có chuyện gì?  

Lục Lâm Thiên chậm rãi đi hướng đình viện sau núi.  

Lữ Tiểu Linh đỏ mặt ngập ngừng nói:  

- Hôm qua mẫu thân nói với ta khi nào chúng ta thành thân, mẫu thân muốn...  

Lục Lâm Thiên hiểu ý, mỉm cười hỏi:  

- Mẫu thân muốn cái gì?  

Lữ Tiểu Linh liếc xéo Lục Lâm Thiên:  

- Ngươi biết rõ còn giả vờ không biết, dĩ nhiên là mẫu thân muốn ôm tôn tử.  

Lục Lâm Thiên nghiêm nghị dừng bước nhìn thẳng Lữ Tiểu Linh:  

- Chuyện ôm tôn tử không gấp được, chủ yếu vào xem quá trình chế tạo.  

Lữ Tiểu Linh kinh ngạc hỏi:  

- Quá trình chế tạo gì?  

Lữ Tiểu Linh thấy ánh mắt Lục Lâm Thiên xấu xa liền hiểu ra, mặt đỏ au nũng nịu nói:  

- Đồ há.o sắc, ngươi nói gì vậy!  

Lữ Tiểu Linh nói xong đuổi theo Lục Lâm Thiên.  

- Ha ha ha!  

Lục Lâm Thiên cười gian, đã biến mất tại chỗ.  

Lát sau, trong đình viện sau núi, Lục Lâm Thiên ôm chặt nữ nhân trong ngực, nhìn chăm chú mái tóc đen dài, mùi thơm nức mũi.  

Lục Lâm Thiên thầm áy náy, thì thào:  

- Tiểu Linh, đợi khi nào ta hết bận chuyện Thiên Địa Minh thì chúng ta thành thân đi, nàng chịu không?  

Mắt đẹp hấp háy, Lữ Tiểu Linh nhẹ gật đầu tựa vào ngực Lục Lâm Thiên:  

- Muốn thành thân thì ngươi phải hỏi Vô Song, Hồng Lăng tỷ trước, ta thì không thành vấn đề.  

Lục Lâm Thiên kiềm lòng không đậu khẽ hôn vành tai trắng mềm, hai tay vuốt ve thân hình linh lung nhấp nhô.  

Người Lữ Tiểu Linh run rẩy ngước lên trừng Lục Lâm Thiên, mắt mông lung:  

- Không cho sờ lung tung!  

Lục Lâm Thiên nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo, tim đập nhanh, lửa từ dưới thân chạy tới tận tim:  

- Nàng nói không cho đυ.ng liền không đυ.ng thì rất mất mặt.  

Khuôn mặt đẹp tuyệt trần, dưới cái mũi nhỏ xinh thẳng là môi hôồng đầy đặn hấp dẫn Lục Lâm Thiên, bờ môi đè lên môi đỏ dụ dỗ.  

- Háo sắc...  

Lữ Tiểu Linh chưa nói hết câu, cũng không nói nên lời, nàng chẳng chút giãy dụa ngược lại hòa cùng. Thân thể hai người run nhẹ, hai cái lưới dính vào nhau.  

Lữ Tiểu Linh không nói nên lời, mặc cho Lục Lâm Thiên xâm lược, đôi tay vịn tay đối phương, nghênh hợp bờ môi. Cảm giác điện giật tê dại từ đôi môi lan đi. Lục Lâm Thiên không kiêng nể gì xâm lược, đầu lưỡi như con rắn chui vào đôi môi mềm, liếʍ răng trắng lạnh lẽo, cái lưỡi trơn mềm ấm cùng múa. Hỏa hao kí©ɧ ŧìиɧ bí ẩn mà mênh mông châm lên, chiếu ra khát vọng trong lòng nhau.  

Máu trong người Lục Lâm Thiên sớm lao nhanh, dưới thân nóng cháy, năm ngón tay chuyển động dọc theo thân thể mềm mại nhấp nhô, lưỡi hai người còn đang quấn quýt nhau. Lữ Tiểu Linh bị dụ dỗ gần như tê dại ngã trong ngực Lục Lâm Thiên, mặc cho hắn sờ soạng, không sức cưỡng lại.  

Lát sau quần áo hai người trút xuống. Áo xanh trên người Lữ Tiểu Linh trượt xuống, áσ ɭóŧ màu hồng rơi xuống, vải trắng trải ra. Hai nam nữ hòa thành một, mây mưa cùng nhau. Trong phòng xuân sắc vô biên.  

Đêm từ từ lướt qua, trăng sáng trên trời dời hướng tây, phương đông dần trắng. Trong Phi Linh sơn mạch, dãy núi đổ bóng ló ra chân trời màu xanh đồng, vạn vật dưới đất tỉnh lại trong sớm mai.  

Dải mây tía dâng lên, ánh nắng từ dãy núi xuyên qua từng đốm sáng vàng nhiều màu. Trên ngọn núi chiếu từng lũ sáng màu tím trong suốt, màu vàng nhạt.  

Sáng sớm, trời chưa sáng Lục Lâm Thiên đã vào đình viện nơi sư phụ Vũ Ngọc Tiền nghỉ chân, giao một trữ vật giới chỉ ra.  

- Sư phụ, trong này có chút đan dược sư phụ hãy uống đi, sẽ trợ giúp nhiều cho tu vi của sư phụ.  

Vũ Ngọc Tiền nói:  

- Lâm Thiên, ngươi cho sư phụ đan dược đã đủ. Thiên phú của sư phụ có han, không ích gì.  

Vũ Ngọc Tiền nhìn đệ tử trước mắt, lòng tràn đầy vui mừng và thỏa mãn. Mấy năm nay bị đệ tử này cưỡng ép rót đan dược khiến lão đột phá lên đẳng cấp Vũ Suất.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Sư phụ, đệ tử không thiếu mấy đan dược này, đây là tấm lòng của đệ tử. Ngoài ra sư đệ, sư muội tới, trong này có chút quà gặp mặt làm phiền sư phụ phát cho bọn họ, để bọn họ chăm chỉ tu luyện tranh thủ một góc đứng cho mạch chúng ta trong Vân Dương tông. Bên trong có vũ linh khí hoàng giai, nếu ai thiên phú khá thì cho người đó.  

Vũ Ngọc Tiền mỉm cười cất trữ vật giới chỉ, nói:  

- Vậy được rồi, sư phụ không khách sáo với ngươi.  

Vũ Ngọc Tiền nhìn Lục Lâm Thiên:  

- Sư phụ ta không có bản lĩnh gì, ngươi có chuyện gì thì sư phụ cũng không giúp được, chỉ có thể nói nhiều vài câu với ngươi. Dù làm gì cũng nên hết sức cẩn thận, đừng mạo hiểm một mình, biết không? Dù sau này gặp chuyện gì, chỉ cần việc nào sư phụ giúp được một chút thì cái mạng già này chắc chắn sẽ che trước mặt ngươi.  

Lục Lâm Thiên gật đầu nói:  

- Đệ tử biết thưa sư phụ, đệ tử sẽ chăm sóc tốt cho mình.  

Lát sau, trong một tòa đình viện gần đó. Khi Lục Lâm Thiên vào đình viện thì Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường đang ngồi, hai người còn bốc mùi rượu, dường như hôm qua uống khá nhiều.  

Lục Lâm Thiên nói thẳng:  

- Hai vị nhạc phụ, thứ này là tiểu tế xin hiếu kính. Hai vị nhạc phụ đừng khách sáo, nhận đi.  

Lục Lâm Thiên trực tiếp đặt hai hộp ngọc tới trước mặt Lữ Chính Cường, Vân Tiếu Thiên.  

Lữ Chính Cường, Vân Tiếu Thiên mở hộp ngọc ra, ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm:  

- Đế Linh Tấn Thần đan!  

Hai người ở trong Tử Vong Thâm Uyên sinh có thấy Đế Linh Tấn Thần đan, giờ nhìn nó thì vội cất vào trữ vật giới chỉ của mình như sợ Lục Lâm Thiên sẽ đổi ý.  

Vân Tiếu Thiên cười xòa nói:  

- Hi hi, Lâm Thiên, vậy ta sẽ không khách sáo với ngươi.  

Không cần mở miệng đã có Đế Linh Tấn Thần đan, trong bụng Vân Tiếu Thiên cười như hoa nở.  

Lữ Chính Cường cười nói:  

- Lâm Thiên, vậy ta sẽ không khách sáo với ngươi. Linh Thiên môn ta có cường giả đang cần thứ này đột phá, có Đế Linh Tấn Thần đan thì cơ hội sẽ lớn lên nhiều.  

Lục Lâm Thiên nói với hai người:  

- Hai vị nhạc phụ, tiểu tử phải đi Bắc Cung gia một chuyến ngay, ước chừng cần đoạn thời gian nhưng sẽ không lâu, chỉ không biết có bị thứ gì làm chậm trễ hơn. Vì vậy trong thời gian ngắn này Đế Đạo Minh cần dựa vào hai vị bỏ sức nhiều, đặc biệt cảnh giác Thiên Địa Minh sẽ âm thầm làm chuyện gì đó.  

Lữ Chính Cường mặt nghiêm túc nói:  

- Yên tâm đi, Đế Đạo Minh không phải ăn chay. Huống chi gần nhất Thiên Địa Minh liên tiếp gặp tổn hại nặng, sợ là không dám hành động lỗ mãng nữa.  

Nghe nói Lục Lâm Thiên định đi Bắc Cung gia tộc, Vân Tiếu Thiên kinh ngạc hỏi:  

- Ngươi đi Bắc Cung gia tộc có chuyện gì sao?  

Lục Lâm Thiên không tiện nói thật cho hai người biết, không phải không tin tưởng mà chỉ vì không tiện.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Đi làm chút chuyện, chắc sẽ không có vấn đề lớn.  

Vân Tiếu Thiên trầm ngâm nói:  

- Bắc Cung gia tộc có Vô Song ở, nhưng hiện tại chắc Vô Song còn trong thần điện, không biết đã trở lại Bắc Cung gia chưa. Dù thế nào thì Lục gia ngươi có ơn với Bắc Cung gia tộc, quan hệ giữa ngươi và Vô Song nữa, dù Bắc Cung gia tộc không thừa nhận cũng không được, sẽ không nguy hiểm gì lớn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK