– Sao có thể như vậy? Cơ thể hôm qua ngươi không nói ngay? Mau nằm xuống nghỉ ngơi, ta đi tìm Vương trưởng lão nghĩ cách trị thương cho ngươi!
Lục Lâm Thiên vội kéo tay Lữ Tiểu Linh lại:
– Linh nhi, không cần! Xin đừng rời xa ta!
cả người Lục Lâm Thiên cứng ngắc như bị điện giật, hắn lớn đầu như vậy chưa từng nắm tay người con gái nào.
Lữ Tiểu Linh đứng sững sờ trong phòng:
– Ta…
Lục Lâm Thiên nắm trọn bàn tay Lữ Tiểu Linh, mặt nàng đỏ ửng, đầu cúi xuống sát ngực.
Lữ Tiểu Linh cúi đầu, xoay người lại nhưng không dám nhìn thẳng Lục Lâm Thiên, hỏi:
– Ngươi sao rồi? Ta không đi đâu, ta có một viên đan dược trị thương tam phẩm cao giai, ngươi mau uống đi.
Lữ Tiểu Linh lấy một viên đan dược ra đưa cho Lục Lâm Thiên, mặt càng đỏ hơn.
Lục Lâm Thiên từ chối:
– Đan dược này vô dụng với ta.
Nói vậy nhưng Lục Lâm Thiên vẫn giơ tay trái chộp lấy đan dược tam phẩm cao giai, thứ này giá trị mấy vạn kim tệ, không lấy cũng uống.
Tay trái Lục Lâm Thiên vẫn nắm chặt tay Lữ Tiểu Linh, nói:
– Linh nhi, tại sao hôm qua nàng lừa ta, hại ta tham gia đại hội tông môn, nếu không ta đã chẳng bị thương.
Lữ Tiểu Linh mếu máo:
– Xin lỗi, ta không biết ngươi sẽ bị thương. Ta chỉ muốn ngươi được đệ nhất, khi ngươi cùng ta trở về thì hai vị trưởng lão sẽ nói tốt cho ngươi, càng dễ xin phụ thân nhận ngươi làm đồ đệ hơn.
Lục Lâm Thiên lại hỏi:
– Vậy tại sao nàng lấy Không gian thú nang của ta ra làm chi? Nếu người khác thắng thì nàng vẫn sẽ đưa ra phần thưởng là một bộ linh kỹ hoàng cấp cao giai sao?
Trong lòng Lục Lâm Thiên hơi xúc động. Tuy Lữ Tiểu Linh điêu ngoa chút nhưng từ khi Lục Lâm Thiên thổ lộ tình cảm với nàng thì nàng luôn lo lắng suy nghĩ cho hắn, thiếu nữ hoài xuân đều ngây thơ như thế sao?
Lữ Tiểu Linh đáp:
– Ta cố ý xúi ngươi tham gia, biết ngươi trân trọng túi không gian của mình. Nếu người khác thắng thì ta sẽ không đưa ra bộ linh kỹ hoàng cấp cao giai, ngươi nghĩ ta ngốc sao? Cùng lắm cho mấy viên đan dược. Cho ngươi linh kỹ hoàng cấp cao giai vì muốn ngươi mạnh hơn một chút. Ta biết ngươi là Linh Giả, phụ thân của ta sẽ không phản đối ngươi. Đừng hiểu lầm, ta sẽ không thích ngươi, ta chỉ muốn phụ thân nhận ngươi làm đồ đệ.
Tay Lữ Tiểu Linh luôn đặt trong tay Lục Lâm Thiên, nàng xấu hổ thẹn thùng khác hẳn với trước kia điêu ngoa.
Lục Lâm Thiên nghiêm túc nói:
– Linh nhi, nàng hãy hứa đừng nói cho ai biết ta là Linh Giả được không?
Lúc trong Lan Lăng sơn Lữ Tiểu Linh dã biết Lục Lâm Thiên là Linh Giả.
Lữ Tiểu Linh nghi hoặc hỏi:
– A? Ta không nói cho hai trưởng lão biết, nhưng ta không hiểu tại sao ngươi vừa là Linh Giả còn là Vũ Giả?
Lục Lâm Thiên nhỏ giọng nói:
– Linh nhi, ta bị thương quá nặng, trong túi không gian có loại đan dược trợ giúp ta trị thương. Linh nhi đưa túi không gian cho ta chút, lát sau ta sẽ trả lại cho Linh nhi được không?
Lục Lâm Thiên chửi thầm mình: Lục Lâm Thiên, ngươi sa đọa, làm chuyện lừa gạt thiếu nữ ngây thơ, hết sức vô sỉ.
Lữ Tiểu Linh móc ra túi không gian đưa ngay cho Lục Lâm Thiên:
– À, đây, ngươi hãy dùng đi.
Lục Lâm Thiên mừng rỡ, thả tay Lữ Tiểu Linh ra, nhanh chóng chộp lấy Không gian thú nang trong tay Lữ Tiểu Linh.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm ngoài cửa kêu lên:
– Vương trưởng lão, sao các người đến đây?
Mặt Lữ Tiểu Linh đỏ rực ngoái đầu nhìn ngoài cửa, nhưng bên ngoài trống rỗng không có bóng dáng hai trưởng lão đâu.
Lục Lâm Thiên thừa dịp đó nhét Không gian thú nang vào ngực mình.
Lữ Tiểu Linh quay đầu lại hỏi:
– Sao không thấy ai?
Lục Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Cái này… Chắc ta nhìn lầm.
Lữ Tiểu Linh lo lắng hỏi:
– Ngươi uống chưa?
Lục Lâm Thiên làm bổ nuốt nước miếng:
– Ừm! Uống rồi.
Chân khí chuyển động, sắc mặt Lục Lâm Thiên hơi hồng.
Lữ Tiểu Linh nói:
– Tốt hơn chưa? Cảm giác sao rồi?
Lữ Tiểu Linh đã quên Không gian thú nang rơi vào tay Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Tốt hơn nhiều, ta không sao.
Lấy lại Không gian thú nang thì Lục Lâm Thiên yên dạ.
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu đi vào phòng.
– Tiểu thư, chúng ta nên đi rồi.
Nhìn tiểu thư nhà mình sáng sớm đã có mặt trong phòng Lục Lâm Thiên, trưởng lão họ Vương một thoáng nghi ngờ không biết có phải đêm qua tiểu thư ở lại đây suốt đêm hay không?
Lữ Tiểu Linh nói:
– Vương trưởng lão, ta muốn mang Lục Lâm Thiên đi chung.
Hai trưởng lão giật mình kêu lên:
– Cái gì? Mang hắn đi chung?
Lữ Tiểu Linh nghiêm túc hỏi:
Cơ thể không được sao? Nếu không mang hắn đi cùng thì ta không về.
Trưởng lão họ Vương khó xử:
– Tiểu thư, cái này…
Lục Lâm Thiên lên tiếng:
– Con người có ba chuyện gấp phải làm, hai vị trưởng lão, Linh nhi, ta xin phép đi một chốc.
Lục Lâm Thiên ôm bụng ra khỏi phòng.
Lữ Tiểu Linh kiên quyết nói:
– Vương trưởng lão, ta muốn phụ thân thu hắn làm đồ đệ, nếu Vương trưởng lão không mang hắn cùng về thi ta cũng sẽ không về.
Trưởng lão họ Vương nói:
– Tiểu thư, có phải người bị tiểu tử kia lưa hay tiểu thư đã thích hắn?
Lữ Tiểu Linh ngại ngùng nói:
– Vương trưởng lão nói bậy bạ gì vậy, sao ta thích hắn được? Nhưng hắn không lừa ta, tin tưởng hắn cũng không có lá gan kia.
Lục Lâm Thiên rời khỏi phòng liền co giò chạy ra đại điện.
– Lúc này không chạy thì hết cơ hội!
Trên sườn núi không canh gác nghiêm ngặt như đỉnh núi, dọc đường chỉ có vài đệ tử Quỷ Vũ tông tuần tra.
Lục Lâm Thiên chạy ra đại điện lao uống chân núi, gặp mấy đệ tử Quỷ Vũ tông tuần tra, không ai hỏi cái gì. Trên quảng trường ngày hôm qua rất nhiều đệ tử Quỷ Vũ tông biết mặt Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên chạy liên tục không dám ngừng, hắn sợ Lữ Tiểu Linh đuổi theo. Từ sườn núi đến thành Quỷ Vũ dưới chân núi không bao xa, Lục Lâm Thiên chạm mặt nhiều đệ tử Quỷ Vũ tông tuần tra, hắn xuống chân núi, lẩn vào thành Quỷ Vũ náo niệt.
Lục Lâm Thiên đi một vòng trên con đường rộng ãi giao nhau, hắn vào một khách điếm. Nếu Lữ Tiểu Linh phát hiện Lục Lâm Thiên trốn chắc chắn nàng sẽ đuổi theo, hắn định bụng núp trong thành một thời gian. Tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư cũng không nhanh bằng trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu.
Lục Lâm Thiên giao mấy khối kim tệ, vào một gian phòng, bắt đầu khoanh chân tu luyện. Lục Lâm Thiên định chờ đến chạng vạng rồi mới về, tránh cho bị Lữ Tiểu Linh tìm ra.
Lục Lâm Thiên không hay biết từ khi hắn xuống Quỷ Vũ tông, vào thành Quỷ Vũ luôn có một bóng người đi theo sau. Người này rất mạnh, thực lực cường đại tới nỗi Lục Lâm Thiên không phát hiện ra.
***
Trong phòng, Lữ Tiểu Linh lẩm bẩm:
– Sao đi lâu vậy còn chưa về?
Lữ Tiểu Linh uy hϊếp thành công, hai vị trưởng lão đồng ý mang Lục Lâm Thiên về chung. Chờ nửa canh giờ sau vẫn không thấy Lục Lâm Thiên quay về.
Đới Trường An đến:
– Biểu muội hôm nay định đi về sao?
Lữ Tiểu Linh khẽ ừ:
– Ừm! Hôm nay ta sẽ về.
Đới Trường An mặc hoa phục lòe loẹt nói:
– Biểu muội, tiểu tử Lục Lâm Thiên chắc đi rồi. Ta mới thấy hắn xuống núi, còn tưởng hắn muốn trở về cùng biểu muội, làm ta hết hồn.