Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Chúng ta đợi cường giả trong giới tới, giải quyết chuyện của Phi Linh Môn xong, tới lúc đó rồi trở về cũng không muộn.  

Ánh mắt của Lăng Thanh trầm xuống rồi nói.  

– Thiếu chủ à, như vậy sợ là không được đâu, giới chủ tự mình hạ lệnh muốn thiếu chủ trở về trước, cường giả trong giới cũng không tới nhanh như vậy được.  

Lão giả nói.  

– Vậy cũng được, mau mau an bài, ta sẽ trở về, các ngươi ở lại theo dõi Phi Linh Môn thật tốt cho ta, có bất cứ tin tức gì cũng phải báo lại cho ta biết.  

Lăng Thanh nói.  

– Vâng.  

Lão giả cung kính đáp.  

Trong đình viện phía hậu sơn của Phi Linh Môn, một con yêu thú phi hành đang vỗ cánh bay tới, một khối ngọc giản truyền tin cũng theo đó rơi vào trong tay của Đông Vô Mệnh.  

Tâm thần thăm dò vào bên trong sắc mặt của Đông Vô Mệnh không khỏi biến hoá rất khẽ, sau một hồi mới mở mắt ra, hít sâu vào một hơi.  

– Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi à?  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh hỏi.  

– Mười ba ngày trước có năm người đánh chết một Vũ suất bát trọng, một Vũ suất nhất trọng của Thiên Tinh Tông trong thành Thiên Tinh, còn có một vị Vũ suất nhất trọng cùng phần lớn Vũ tướng của Viên gia ở thành Thiên Tinh, hình như còn bắt được Phương Thành Hữu, ngay cả thiếu tông chủ Tùng Bách Đào của Thiên Quỷ Tông và nhị lão Đoạn Hồn Đoạn Mệnh, cùng với một vị Linh suất tứ trọng cũng bị gϊếŧ chết hết.  

Đông Vô Mệnh đưa mắt mỉm cười nói với Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.  

– Là ai làm ra, ở ngay dưới chân Thiên Tinh Tông mà dám làm chuyện như vậy, không phải người bình thường có thể làm được đâu.  

Ánh mắt của Bạch Oánh loé lên, lập tức kinh ngạc nói:  

– Lẽ nào là Lâm Thiên làm?  

– Ngoại trừ tên tiểu tử đó ra thì còn có ai dám làm nữa chứ, Ám Đường có báo lại, tên tiểu tử Lục Lâm Thiên kia, một mình đánh chết Đoạn Hồn Đoạn Sát nhị lão, sau đó còn kích sát một Linh suất tứ trọng của Thiên Quỷ Tông, Viên gia gia chủ Vũ suất nhất trọng, cộng thêm tên thiếu chủ Tùng Bách Đào của Thiên Quỷ Tông nữa, năm kẻ này đều mất mạng trên tay hắn, hai người Đoạn Hồn Đoạn Mệnh kia còn bị một đao chém chết nữa.  

Đông Vô Mệnh nói xong, trong mắt cũng ánh lên vẻ sợ hãi không thôi.  

– Xem ra trong hai tháng nay thực lực của Lâm Thiên lại mạnh hơn không ít rồi, bất quá lá gan của Lâm Thiên đúng là quá lớn, dù sao thì cũng nằm ngay dưới mắt của Thiên Tinh Tông, những việc hắn đã làm sợ là sẽ triệt để chọc giận Thiên Tinh Tông và Thiên Quỷ Tông rồi.  

Ánh mắt của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lúc này cũng loé lên, có vẻ vô cùng kinh ngạc.  

– Thực lực của tên tiểu tử này tiến bộ với tốc độ biếи ŧɦái, thật không biết hắn tu luyện kiểu gì nữa, bất quá ta thấy tên tiểu tử này rõ ràng là cố ý chọc giận Thiên Tinh Tông và Thiên Quỷ Tông đấy mà.  

Đông Vô Mệnh nói, khẽ thở dài, lập tức nói:  

– Đồng thời tin tức do Ám Đường điều tra và truyền về có nói tên tiểu tử kia còn chiếm được một kiện Hồn Linh Khải Giáp địa cấp mà Tùng Bách Đào lấy được bên trong đại điện Vụ Tinh nữa.  

– Hồn Linh Khải Giáp địa cấp.  

Với định lực của Quỷ Tiên Tử mà lúc này cũng nhịn không được mà phải hít sâu một hơi, giá trị và mức độ cường hãn của Hồn Linh Khải Giáp địa cấp, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết.  

– Khá lắm, lần này xem như có lời rồi.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh vui vẻ nói.  

– Hồn Linh khái giáp địa cấp, sợ là hiện tại có không ít thế lực đã biết tin này, tên tiểu tử kia chắc cũng sẽ gặp phiền phức đây, nhất định sẽ có không ít kẻ thầm nghĩ cách đoạt lấy, đây cũng không phải vật tầm thường mà.  

Đông Vô Mệnh nói.  

– Ngoài sáng thì hẳn là không ai dám làm gì, nhưng sợ là sẽ có kẻ âm thầm ra tay, dù sao đi nữa thì cũng có Linh Thiên Môn và Vân Dương Tông chấn nhϊếp.  

Quỷ Tiên Tử nói.  

– Vậy cũng được, tóm lại là lần này tên tiểu tử đó trở về lại gây một phen gà bay chó sủa.  

Đông Vô Mệnh nói, lời vừa dứt, ánh mắt lại nhìn đăm đăm về phía trời xa, nói:  

– Về đúng là nhanh thật.  

– Tham kiến chưởng môn.  

– Tham kiến cung phụng đại nhân.  

– Tham kiến tiểu thư.  

Một lát sau, bên trong Phi Linh Môn, Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống, lúc đám người Lục Lâm Thiên nhảy xuống thì đã sớm có rất nhiều đệ tử của Phi Linh Môn cung kính hành lễ.  

Lúc chúng đệ tử nhìn qua chưởng môn thì trong lòng không khỏi mang theo sự sùng bái phát ra từ tận sâu trong nội tâm, nếu như nói mỗi một sơn môn đều có một vị lãnh tụ tinh thần thì Lục Lâm Thiên hiện tại chính là lãnh tụ tinh thần tuyệt đối của Phi Linh Môn, tất cả mọi thứ về chưởng môn đều khiến cho chúng đệ tử bàn tán say sưa, trong lòng không khỏi biến hắn thành mục tiêu phấn đấu cho bản thân.  

Theo những sự tích của Phi Linh Môn được truyền ra thì gần đây số đệ tử mới tới gia nhập Phi Linh Môn mỗi ngày cũng không ít, hiện tại muốn gia nhập Phi Linh Môn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.  

Gần đây Phi Linh Môn rõ ràng cũng có thêm không ít đệ tử là nữ, không ít nữ đệ tử, trước khi gia nhập đều chỉ hỏi là có nhìn thấy được chưởng môn hay không, có thể gặp được chưởng môn thì mới đồng ý gia nhập, điều này khiến cho không ít đệ tử phụ trách đệ tử mới nhập môn phải trợn mắt há mồm.  

Những chuyện như vậy, hiện tại đều do đám trưởng lão và hộ pháp như Trịnh Anh xử lý, bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể làm được những việc ấy, cũng cảm thấy vô cùng thoả mãn, theo thế lực của Phi Linh Môn ngày càng mở rộng thì địa vị của bọn họ ở trong môn cũng vẫn không thay đổi, vẫn là trưởng lão và hộ pháp, nhưng ở bên ngoài thì lại không giống như lúc trước nữa, trưởng lão và hộ pháp của Phi Linh Môn bây giờ cũng là kẻ có địa vị cao cao tại thượng ở bên ngoài.  

– Chỗ này có rượu uống hay không?  

Bên cạnh Lục Tâm Đồng, vị lão giả lam bào kia nhìn quanh bốn phía, vừa mới thức dậy, mắt mũi còn lờ đờ, nhưng cái bệnh nghiện rượu thì lại trồi lên.  

– Đại bá, ngươi còn ngọc giản hay không?  

Lục Tâm Đồng chớp chớp mắt to, lập tức nhìn về phía vị lão giả áo lam này với vẻ giảo hoạt rồi hỏi.  

– Đã hết rồi, chỉ có một khối thôi, hình như lúc trước vẫn còn, nhưng không biết quăng ở đâu rồi.  

Lão giả áo lam ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lập tức lắc đầu nói.  

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên, còn một khối ngọc giản nhưng không biết là đã quăng ở đâu mất rồi, lão giả này đúng là ngưu thật đấy, không biết có phải là Vũ kỹ huyền cấp cao giai nữa hay không, nếu như thật sự bị hắn ném mất thì đúng là đáng tiếc.  

Sau đó Lục Lâm Thiên lập tức an bài một đệ tử Phi Linh Môn dẫn vị lão giả áo lam này đi tìm rượu uống, trong Phi Linh Môn này đúng là cũng có rượu, bất quá so với Đào Hoa tửu thì đương nhiên là không thể nào sánh bằng được rồi.  

Sau một lát, trong đình viện ở hậu sơn, ngay lúc Đông Vô Mệnh nhìn thấy Tiểu Long ở hình dạng con người thì lập tức giật nảy cả người, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK