Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tuyết Sư, sao ngươi lại tới đây?  

Lục Lâm Thiên vừa đi ra khỏi Tử Vong thâm uyên cũng cảm nhận được khí tức của Tuyết Sư.  

- Ta tới đón chủ nhân, đã đem đệ tử Phi Linh môn bình yên quay về bổn môn!  

Tuyết Sư nói, hắn đã đem Hoàng Tĩnh Dao, Đoan Mộc Hồng Chí bọn họ đưa về Phi Linh môn, lập tức chạy tới đây chờ đợi.  

Sau một lát cường giả Đế Đạo minh đều hội tụ, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tử Vong thâm uyên, tầng sương mù lưu chuyển, sau đó có cỗ khí tức lan tràn tựa như núi lớn, phảng phất như đè ép trong lòng khiến mọi người hết hơi.  

- Tử Vong thâm uyên sắp đóng cửa, hiện tại nếu ai tới gần sẽ bị vỡ áp thành mảnh nhỏ!  

Thiên Dương tôn giả thở sâu một hơi, lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, thiếu chút nữa cũng chết trong tay Thiên Địa minh cùng Linh Vũ giới.  

- Ra được là tốt rồi!  

Mọi người lộ ra ý cười, lần này đi vào Tử Vong thâm uyên mặc dù mọi người đều có tổn thất đệ tử, nhưng so sánh với Thiên Địa minh thì không tổn thất bao nhiêu, hơn nữa thu hoạch thật không ít.  

Đương nhiên hết thảy đều nhờ có Lục Lâm Thiên tương trợ, cho dù đi vào khe sâu đường đá mê cung, bây giờ mọi người ngẫm lại Lục Lâm Thiên đã thông tri cho Dương Quá đi theo sau, nhờ vậy họ mới tránh tổn thất, trong lòng càng thêm cảm kích.  

- Chư vị, chúng ta tự trở về thôi, phỏng chừng mọi người phải nhanh chóng điều dưỡng mới được, ta phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ có biến hóa, sau khi chư vị tiền bối trở về mời các đại sơn môn chuẩn bị ứng phó!  

Lục Lâm Thiên nói.  

Mọi người đều gật đầu, hiểu được ý tứ của hắn, sau lần này cuộc đại chiến giữa Đế Đạo minh cùng Thiên Địa minh chỉ sợ là không tránh khỏi, họ phải nhanh chóng làm đủ an bài, hơn nữa cần điều dưỡng thương thế, kéo dài càng lâu càng ảnh hưởng tu vi về sau.  

Mọi người lần lượt cáo biệt, ở trong mắt họ hiện tại cũng không còn ai đối đãi Lục Lâm Thiên như hậu bối.  

- Lục chưởng môn, Thiên Vân đảo cũng cáo từ!  

Đạm Thai Tuyết Vi đi tới nói, khẽ khom người, ánh mắt long lanh làm thân nam tử không cách nào dời ánh mắt khỏi người nàng.  

- Tuyết Vi cô nương lên đường cẩn thận!  

Lục Lâm Thiên gật đầu, lướt mắt nhìn qua Mộ Dung Lan Lan đứng cách đó không xa, hắn có thể nhận ra được thỉnh thoảng nàng vẫn nhìn hắn, nhưng mỗi khi hắn nhìn nàng thì nàng lại làm như không hay biết.  

Trong lòng hắn mơ hồ có chút mất mát, giống như cảm nhận được điều gì, nhưng cảm giác này cực kỳ hư ảo làm cho hắn chỉ phải lắc đầu bỏ qua, chỉ sợ tại hắn quá mẫn cảm.  

- Bảo trọng!  

Đạm Thai Tuyết Vi nói.  

- Thanh Oản tôn giả, không biết lệnh tỷ hiện tại thế nào?  

Mang Linh lão tổ thoáng do dự cuối cùng hỏi thăm.  

- Đa tạ hỏi thăm, gia tỷ vẫn khỏe!  

Thanh Oản mỉm cười đáp, lại nói:  

- Lục minh chủ, nếu ngày sau có rảnh mời minh chủ cùng Linh Vũ đại đế tới Thiên Vân đảo ngồi một chút!  

- Nếu có thời gian nhất định tới bái phỏng!  

Lục Lâm Thiên ôm quyền thi lễ nói, mơ hồ có chút kỳ quái tại sao Thanh Oản lại muốn mình đi Thiên Vân đảo, tuy xem như lời mời bình thường, nhưng vì sao còn nhắc tới Nam thúc.  

- Vậy thì tốt rồi, Thiên Vân đảo nhất định hoan nghênh!  

Thanh Oản nói.  

- Thanh Oản tôn giả, nếu ta có thời gian cũng sẽ tới thăm ngươi!  

Thiên Dương nói.  

- Vậy tốt lắm, ta rất hoan nghênh!  

Thanh Oản khẽ cười, mang theo người Thiên Vân đảo rời đi.  

Ánh mắt Mộ Dung Lan Lan lướt qua Lục Lâm Thiên, lập tức nhảy lên, ngân mang chợt lóe đã rời đi trước.  

- Ai!  

Mang Linh lão tổ khẽ thở dài, ánh mắt mọi người đều có chút biến hóa.  

- Mang Linh, ngươi không cần nghĩ, ngươi cũng biết quy củ Thiên Vân đảo, huống chi nàng chưa từng nhìn thẳng ngươi, ngươi cũng đã sớm cưới vợ sinh con, còn muốn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à!  

Thiên Dương không khỏi trêu ghẹo nói.  

- Ngươi cũng đừng cao hứng, ngươi không phải cũng cưới vợ sinh con sao, có tốt hơn ta bao nhiêu, hơn nữa ta cũng thấy Thanh Oản không để ý ngươi đâu.  

Mang Linh đáp lại.  

- Được được, ta vẫn đỡ hơn ngươi, ít nhất lòng của nàng luôn đặt lên người Thiên Linh đan tôn, không, là Linh Vũ đại đế, mộng của ngươi chỉ là không công!  

Thiên Dương nói.  

- Hình như có chút vấn đề nha, tựa hồ còn quan hệ tới Nam thúc!  

Lục Lâm Thiên sửng sốt.  

- Lâm Thiên, thương thế nặng lắm phải không, nhanh chóng điều dưỡng, đừng làm ảnh hưởng tu vi.  

Lư Khâu Mỹ Vi đi tới nói.  

- Tiểu tế đã biết, đa tạ nhạc mẫu quan tâm!  

Lục Lâm Thiên gật đầu.  

- Lục minh chủ, chúng ta đi trước một bước!  

Cường giả các đại sơn môn cáo từ.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, lại hỏi thăm chút tình huống của Lữ Tiểu Linh, cuối cùng người Linh Thiên môn cũng chia tay.  

Mọi người giống như đã quên viên Đế Linh Tấn Thần đan trong tay Dương Quá, vốn họ đã nói sau đó sẽ phân phối lần nữa, nhưng khi chia tay lại không ai nhắc tới.  

Có lẽ họ đều hiểu được, lần này nhờ có Phi Linh môn cho nên họ mới sống sót rời khỏi, ai cũng có vũ kỹ cùng linh kỹ thiên cấp, mà Dương Quá chỉ lấy được một viên Đế Linh Tấn Thần đan, lại ra sức lớn nhất, cho dù họ muốn lấy thần đan cũng không có mặt mũi hỏi ra, trừ phi là hủy diệt thần đan.  

Vì thế làm ra chuyện đắc tội với người như vậy, họ đều là người thông minh đương nhiên sẽ không làm. Phi Linh môn cũng đã biết điều, chi bằng tặng nhân tình, sau này nói không chừng càng đạt được không ít ưu đãi.  

Mặc dù mọi người cũng nhớ bốn viên Đế Linh Tấn Thần đan của Lục Lâm Thiên, nhưng không ai dám có ý nghĩ, là do chính hắn lấy được, huống chi hiện tại không ai dám trêu chọc ba huynh muội Lục gia cùng Phi Linh môn.  

Vân Dương tông cũng tiện đường với Phi Linh môn, cho nên cùng nhau rời khỏi, về Thánh Linh giáo, Kim Lang cùng Cùng Kỳ trọng thương, Lục Lâm Thiên muốn họ về Phi Linh môn trước rồi tính sau, hơn nữa họ cũng muốn đi thăm đại ca.  

Lục Lâm Thiên đánh giá tổn thất, lần này Thánh Linh giáo tổn thất không ít, yêu thú thất giai cùng tu vi Vương Cấp cũng vẫn lạc mười mấy người, mà Thánh Vũ bộ lại không tổn thất.  

Trong Phi Linh môn cũng tổn thất mười mấy yêu thú thất giai cùng Vương Cấp, nhưng Tôn Cấp vẫn nguyên vẹn, chẳng qua đều bị thương nặng.  

Người Vân Dương tông cũng tổn thất không ít Vương Cấp, một Tôn Cấp vẫn lạc, tựa hồ là bị hồn anh tự bạo mà mất mạng.  

Hống!  

Thiên Sí Tuyết Sư rống lên một tiếng, hóa thành bản thể rời đi.  

- Chủ nhân, lần này thật náo nhiệt!  

Trong Tử Vong thâm uyên, hai thân ảnh bước ra khỏi mây mù, chính là lão giả Đạm Niệm cùng yêu thú hóa thành hoàng y đại hán.  

- Đúng là náo nhiệt!  

Đạm Niệm mỉm cười, khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt khẽ động như đang suy nghĩ.  

- Chủ nhân, Lục Lâm Thiên đã rời khỏi, chúng ta…  

Hoàng y đại hán vừa nói, Đạm Niệm đã ngắt lời:  

- Sau này sẽ còn cơ hội gặp lại, ba huynh muội Lục gia cũng thú vị, ngoài ra còn có một ít người cũng thú vị nữa!  

- Chủ nhân, chúng ta cần trở về hay không?  

Hoàng y đại hán cung kính hỏi.  

- Đi về trước đi!  

Đạm Niệm nói, thân ảnh chợt lóe đã biến mất tại chỗ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK