“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Dung Ngư mở miệng hỏi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng khiến Trần Hán Thăng tỉnh táo lại từ trong cảm giác hoảng hốt. “À...” Trần Hán Thăng há miệng thở dốc, cuối cùng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao em lại buộc tóc đuôi ngựa?” “Hả?” Tiêu Dung Ngư liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng một cái, người này cũng thật thú vị, lúc trước người vẫn luôn hy vọng mình buộc mái tóc đuôi ngựa cao là hắn, bây giờ thực sự đã buộc lên rồi, người đưa ra câu hỏi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.