Trần Hán Thăng không muốn vào nhà máy làm thêm khiến cho Trịnh Quan Đề có chút tiếc nuối.
Bây giờ cô suy nghĩ kỹ mới thấy, Trần Hán Thăng thật sự có năng lực, năm nhất đã sáng lập ra nhãn hiệu của riêng mình, năm thứ hai bắt đầu mở rộng ra những trường xung quanh, đọc hiểu báo cáo tài vụ, tầm nhìn cũng rất tốt.
Hắn đưa ra những vấn đề 'chế độ tệ nạn trong xưởng, tìm kiếm nhân tài, phân tích thị trường Mp3' đều chuẩn xác. Trịnh Quan Đề đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi về. Tôi hỏi lần cuối, cậu không muốn đến nhà máy của tôi làm thêm đúng không?"
"Được Trịnh tổng quan tâm, tôi rất muốn theo ngài học hỏi kinh nghiệm."
Trần Hán Thăng đứng dậy, giúp đẩy cánh cửa thuỷ tinh ra, đồng thời nói chuyện: "Thật ra tôi có một cách làm. Tôi lấy danh nghĩa cố vấn đến làm, đưa ra ý tưởng, thời khắc quan trọng có thể tự mình tham gia."
Trịnh Quan Đề nói: "Giống như công ty tư bản?"
Ý tưởng công ty từng vang bóng một thời thập niên 90, khi đó thông tin tương đối nghèo nàn, khi mọi người nhận được tin tức đã lệch so với thời gian phát ra khá nhiều.
Nhưng hiện giờ là thời đại internet, thông tin ngày càng phát triển, thông tin thương mại đã không còn chỗ đứng, mà cách gọi này có phần quê mùa.
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Không thể gọi là thông tin thương mại được, mà là cố vấn thương mại, hoặc là phân tích số liệu công ty. Những cách xưng hô này mới hợp với sự phát triển của thế kỉ 21 được."
"Ừ~"
Trịnh Quan Đề gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Trong phòng ăn có điều hoá không khí nên nhiệt độ dễ chịu, nhưng khi ra ngoài lập tức cảm giác oi bức đập vào. Hiện tại, khu trợ đêm Giang Lăng vẫn rất náo nhiệt, các quầy hàng san sát nhau rộn ràng. Các cửa hàng ven đường xào món ăn được gió đưa đi thơm phức cả một vùng.
Hai người đi thẳng tới đường lớn của khu công nghiệp, bởi vì xung quanh toàn nhà máy nên không khí có phần yên tĩnh.
Chính phủ khu Giang Lăng vì muốn hấp dẫn thương nhân đến đầu tư nên xây dựng khu công nghiệp rất được, đèn đường còn sáng hơn làng đại học Giang Lăng, thỉnh thoảng có vài con côn trùng bay qua không cẩn thận đụng vào mặt đèn.
Lúc này, Trịnh Quan Đề mới hỏi: "Thù lao cố vấn của cậu tính thế nào?"
Trần Hán Thăng không tỏ rõ thái độ, mà chuyển ngược lại vấn đề này: "Trịnh tổng, không phải ngài muốn ra ngoài khảo sát sao? Nếu thời điểm ngài khảo sát về, vẫn cảm thấy thị trường Mp3 có thể làm. Tôi có thể trợ giúp ngài bố trí cho tương lai của nhà máy chút ít, đến lúc đó ngài muốn trả nhiều ít thế nào tuỳ ngài."
"Trả một tệ cũng được." Trịnh Quan Đề nói đùa.
"Được."
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng gật đầu: "Như vậy có nghĩa ý tưởng của tôi không bằng một cốc trà sữa."
"Tôi cũng không thể bỏ qua thể diện mà trả cậu 1 tệ được."
Trịnh Quan Đề vươn cánh tay trắng ngần ra, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc màu cà phê đang xà xuống trán, động tác tự nhiên. Có thể nhìn ra được, tâm trạng cô đang rất vui vẻ.
"Ít ra, cậu có thể theo tôi ăn cơm, uống rượu, trò chuyện tán gẫu."
Trịnh Quan Đề cười nói: "Theo giúp tôi, một cô gái hơn 20 tuổi, không sợ hai cô bạn gái xinh đẹp của cậu khó chịu sao?"
Khi cô nói đến đoạn 'hai' thì cố tình nhấn mạnh, giống như lúc nào cũng có thể đùa giỡn Trần Hán Thăng vậy.
"Không thể nói vậy được, tuổi tác khác nhau cũng là một loại hấp dẫn."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, tôi ngay cả phụ nữ 30 tuổi giống như Khổng Tĩnh còn dám đụng, một cô bé tuổi hơn 20 chẳng khác gì món nhắm rượu, nhưng lời nói ra lại khác: "Tôi và cô tuổi tác cũng không lệch nhau mấy. Chúng ta cứ đi song song vậy ra ngoài, giống như. . ."
Trần Hán Thăng đột nhiên không nói nữa.
Trịnh Quan Đề nhìn qua: "Giống cái gì?"
Cô còn cho rằng với tính cách của Trần Hán Thăng sẽ nói về vấn đề 'bạn bè trai gái', hay loại 'chị em' kia chứ, không ngờ Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: "Giống như khuê mật*."
(*Bạn bè cực thân, có thể nói hết cho nhau nghe, thường là hai cô gái. )
Trịnh Quan Đề chết lặng giây lát, sau đó phá lên cười: "Chỉ có con gái mới làm khuê mật của nhau, nào có chuyện con trai với con gái."
"Tại sao không?"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, sau này đầy đôi nam làm khuê mật của nhau ra, không chỉ có thế còn yêu nhau nữa ấy chứ.
"Nam khuê mật đó là ngồi cùng nhau chém gió, chia sẻ tâm sự với nhau. Nhưng chúng ta không phải bạn nam nữ, mà đây theo kiểu mến mộ tài năng của nhau thôi." Trần Hán Thăng giải thích.
"Thì ra là như vậy."
Trịnh Quan Đề suy nghĩ: "Nghe vậy còn được. Người như cậu cũng thú vị phết nhỉ. Sao tôi có cảm giác, nếu chúng ta là khuê mật, không chừng ngày nào đó cậu bán tôi đi thì sao?"
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất nhanh đã tới cửa nhà máy. Lúc này, Trịnh Quan Đề cho Trần Hán Thăng một viên thuốc an thần: "Tôi làm việc dù sao vẫn thấu tình đạt lý, nếu như khảo sát thị trưởng Mp3 có triển vọng, nhất định sẽ trả thù lao cho cậu đầy đủ."
"Nhất định sáng sủa."
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng khẳng định: "Hiện tại, bước vào ngành này cũng chưa muộn, chờ một hai năm tới, khi mà Mp3 với máy chiếu khắp nơi đều có sẽ chẳng còn lợi bao nhiêu. Với lại, thởi điểm tôi mở rộng quy mô Hoả Tiễn 101 sẽ trợ giúp cô phát triển món đồ này trong các trường đại học, lợi ích tuyền truyền là không thể phủ nhận được."
"Đây là chuyện sau này."
Trịnh Quan Đề gật đầu, thật ra cô cũng thấy khó hiểu: "Nếu như cậu nhận được tiền thù lao. Việc đầu tiên làm là gì? Đưa bạn gái đi du lịch? Hay lập tức tiến hành mở rộng quy mô?"
Trần Hán Thăng nghe thấy cách nói chuyện của Trịnh Quan Đề, số tiền hẳn là không ít. Hắn nghĩ lại thấy cũng bình thường, dù sao người ta cũng là chủ của một doanh nghiệp hơn 1000 nhân viên. Nếu cô xác định ý tưởng của Trần Hán Thăng tốt thì khả năng tiền vốn bỏ ra phải là tiền triệu, có khi vài trăm triệu tiền đầu tư.
"Đều không phải."
Trần Hán Thăng lắc đầu nói: "Tôi sẽ mua một cái xe."
"Đây là mộng tưởng của đám con trai?"
Trịnh Quan Đề cười cười. Hiện giờ cách nói chuyện của cô có vài phần giống khuê mật rồi đó.
"Điều con trai mơ ước không phải là xe cũng không phải là ngựa, mà chính là trâu. Tôi dự định mua một chiếc Xiali dùng tạm thôi." Trần Hán Thăng nói.
Trịnh Quan Đề ngạc nhiên: "Cái xe kia hình như vào khoảng 100 nghìn tệ đúng không?"
"Chính xác, giờ tôi chỉ là một sinh viên làm thêm giờ."
Trần Hán Thăng gật đầu nói: "Mua xe quá tốt, sẽ khiến bạn học trong trường thấy tôi kiếm quá nhiều tiền. Mà tôi lái chiếc xe cũ quá, giống chiếc santana kia lúc trở thêm người có vài phần khó xử."
"Chỉ là khó xử khi trở con gái phải không?"
Trịnh Quan Đề quay người, miệng mỉm cười bước vào nhà máy.
Trần Hán Thăng dõi theo bước chân Trịnh Quan Đề. Giờ thì hay rồi, cái gì cũng có.
Bạn gái có, dù chưa xác định cụ thể.
Cô gái nhỏ điên cuồng có, thật ra quá điên cuồng.
Một lòng muốn làm bạn gái mình, cũng có rồi.
Hiện giờ, ngay cả bạn khuê mật cũng có luôn.
. . . .
Sau khi Trần Hán Thăng trở về trường học, hắn kiểm tra lại tình hình hoạt động của căn cứ 101 xem thế nào. Thời gian hắn dẫn lớp 2 Hành Chính Công tới Hoàng Sơn du lịch, công việc đều giao hết cho Nhiếp Tiểu Vũ.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Nói đến Nhiếp Tiểu Vũ, Trần Hán Thăng nghĩ ngay tới vị trí thư ký, thật sự quá phù hợp.
Nhưng hiện tại trong phòng 101 đang có nhiều người, Lưu Bằng Phi cùng Thu An Bình cũng đang ở đây. Hai người họ đến nghiên cứu cách làm tuyên truyền của Hoả Tiễn 101, để chuẩn bị cho tương lai phát triển của Khoa Viện.
Thẩm Ấu Sở đang cẩn thân đối chiếu sổ sách.
Lý Quyến Nam cũng chưa trở về phòng nghỉ ngơi mà đang sắp xếp lại hàng hoá chuyển phát cùng mấy người làm thêm.
Trần Hán Thăng đến vỗ vỗ vai cậu ta, ý bảo cu cậu về nghỉ ngơi sớm chút. Lý Quyến Nam gãi đầu nói: "Giờ em về phòng cũng không ngủ được. Anh Dương cùng đám người đã ngủ mấy tiếng trên xe rồi, giờ đang đánh bài. Thôi thì em cứ ở đây còn làm được chút chuyện, mỗi tội Hồ Lâm Ngữ khóc làm em hơi phiền lòng."
"Khóc?"
Trần Hán Thăng quay qua nhìn, thấy Hồ Lâm Ngữ đang ngồi cạnh bàn máy tính, tay cầm giấy rút thút thít khóc, thỉnh thoảng còn xì cả nước mũi.
"Làm sao vậy? Máy tính bị hư nên cậu khóc thương sao?" Trần Hán Thăng hỏi.
Hồ Lâm Ngữ ngẩng mặt lên, lộ ra khoé mắt khóc nhiều đã sưng lên: "Nói vớ vẩn gì đấy. Chẳng qua mình đang xem phim Hàn, trong phòng ngủ lại không có máy tính, cho nên đến đây ngồi xem thôi."
Trần Hán Thăng nhìn qua, xời, thì ra là 'Bản Tình Ca Mùa Đông' .
Bộ phim này Trần Hán Thăng có biết, nó chính là bước dánh dấu sự xâm lấn của phim Hàn vào thị trường trong nước.
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Hồ Lâm Ngữ, cậu cũng không có yêu đương qua, xem mấy thể loại phim tình cảm này để làm gì?"
Hồ Lâm Ngữ chẳng thèm nói lại, mà quay qua thảo luận nội dùng với Thẩm Ấu Sở: "Cậu nhìn Bea Yong Joon này, ngay từ đầu anh ấy và Choi Ji Woo chưa phải tình cảm nam nữ, giữa bọn họ tình cảm thân thiết hơn bình thường nhưng chưa phải tình yêu trai gái, nói thế nào nhỉ. . . ?"
"Khuê mật?"
Không hiểu ma xui quỷ khiên sao đột nhiên Trần Hán Thăng lại thốt ra câu đó.
"Cái từ này khá chuẩn, đáng tiếc không phải là cùng giới, cũng chỉ là khác giới mà thôi."
Hồ Lâm Ngữ lắc đầu nói: "" Nhưng khi đó Choi Ji Woo đã có bạn trai, cuối cùng lại bị tên bạn khuê mật là Bea Yong Joon nhúng tay vào."
"Cho nên ông bà ta nói cấm có sai, phòng cháy phòng trộm phòng khuê mật. Ấu Sở, đừng bao giờ để con trai có khuê mật là nữ."