Trần Hán Thăng “tự trách” một cách kỳ cục như vậy, Tiêu Dung Ngư đương nhiên có thể nghe ra được, cô lập tức không còn cảm thấy áy náy nữa, thở hổn hển dừng lại ở khu nghỉ chân, bày ra vẻ mặt “em không sai, em đang tức giận, mau dỗ dành em đi”. “Được rồi được rồi.” Trần Hán Thăng vuốt ve mái tóc đuôi ngựa của Tiểu Ngư Nhi: “Thực ra đều tại Vương Tử Bác, nếu không có ý kiến ngu ngốc của cậu ta, với trí thông minh của em, sao có thể lái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.