Tiêu Dung Ngư đi ra ký túc xá, trên vai đeo túi mini màu hồng, trên khuôn mặt hạt dưa tràn ngập cô đơn, trông thấy Tiêu Hoành Vĩ chỉ khẽ kêu: "Papa." Hai chân mày kiếm của Lão Tiêu nhíu chặt vào nhau: "Con gái, tâm trạng không tốt sao?" Tiểu Ngư Nhi lắc đầu, mở ra cửa bên ghế lái phụ, không nói một lời ngồi lên. Lúc này, phía sau có chùm đèn chiếu vào, còn có tiếng còi xe, Tiêu Dung Ngư mắt sáng lên, chân mày cong lên, vẻ mặt mong đợi xoay người. Nhưng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.