Mục lục
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mình cứ nghĩ rằng cậu sẽ không tới cơ đấy."

Thương Nghiên Nghiên nhìn thấy Trần Hán Thăng đi tới thì vui mừng đứng dậy.

"Tớ là lớp trưởng mà, bạn học cần là mình không thể từ chối."

Trần Hán Thăng tự nhiên đến gần, ngồi vào vị trí bên cạnh, vừa vặn cách Thương Nghiên Nghiên một khoảng.

Thương Nghiên Nghiên có cảm giác hụt hẫng, sờ sờ bờ môi gợi cảm làm nũng: "Cậu tới gặp tớ, đơn giản chỉ vì trách nhiệm của một lớp trưởng thôi sao?"

Trần Hán Thăng cười lớn 'ha ha', thầm nghĩ trong lòng, mọi người đều là hồ ly ngàn năm rồi lại còn muốn chơi mấy trò vặt giống như trong Liêu Trai làm gì, có rắm thì tranh thủ mà thả ra đi chứ.

10h30, sân bóng rổ vẫn có người còn chơi, tiếng bóng đập xuống sàn nhà 'bộp bộp' vang đi rất xa trong đêm tối, nhưng người chơi chỉ có một, làm cho người nhìn có cảm giác cô đơn.

Trần Hán Thăng rút ra điếu thuốc: "Làm điếu chứ?"

Thương Nghiên Nghiên lắc đầu: "Thời cấp ba hút rồi, còn bây giờ không hút nữa."

Thời điểm Trần Hán Thăng muốn châm lửa thì 'xoẹt', Thương Nghiên Nghiên đã giúp làm việc đó. Ánh lửa vàng của bật lửa lóe lên, hiện rõ ánh mắt màu tím của Thương Nghiên Nghiên, vào thời khắc này làm cho người nhìn có chút say đắm.

"Thì ra bật lửa của mình ở chỗ cậu."

Trần Hán Thăng cầm lấy bật lửa, trong khoảnh khắc ấy tay hai người chạm vào nhau, nhưng hắn chẳng có cảm giác gì, thậm chí trong ý nghĩ muốn nhanh chóng về phòng nấu cháo điện thoại với Tiêu Dung Ngư.

"Tạch"

Thương Nghiên Nghiên bật một lon bia đưa qua.

Trần Hán Thăng cũng không khách khí, cầm lấy lon bia đưa lên miệng uống 'ực ực' . Hương vị bia mát lạnh hòa quện với vị thuốc lá cuốn vào trong phổi, đâu đó còn xen lẫn không khí lạnh lẽo của Kiến Nghiệp về đêm.

Thoải mái ợ một cái, cảm giác sung sướng vô cùng.

Tửu lượng của Thương Nghiên Nghiên rất tốt, ngửa đầu lên uống một hơi đã hết nửa lon, sau đó lau miệng thuận tiện lau đi một nửa son môi, làm cho vết son lan sang cả khóe miệng cùng cằm. Thân thể cô nàng cũng không hiểu tại sao hướng Trần Hán Thăng muốn dựa vào, ánh mắt lờ đờ, làm cho không khí nơi đây cực kỳ mập mờ.

Hắn thấy khả năng bờ vai sẽ bị chiêm giữ, thì đột nhiên lên tiếng: "Buổi sáng, bị đánh còn đau không?"

"Vù"

Thương Nghiên Nghiên lập tức ngồi thẳng dậy. Câu nói này của Trần Hán Thăng đã phá hư không khí vừa rồi. Thương Nghiên Nghiên cố tình không muốn nhắc chuyện này, thế mà Trần Hán Thăng còn cố tình sát muối vào chỗ đau.

"Tên khốn nạn."

Không khí bị phá hư. Thương Nghiên Nghiên cũng không muốn tiếp tục nữa, chỉ còn cách đưa nửa lon bia còn lại lên uống, để xoa dịu nỗi buồn: "Cám ơn cậu, hôm nay đã giúp tôi."

Trần Hán Thăng vừa hóa giải chiêu 'sắc dụ' vừa rồi, hờ hững gõ tàn thuốc nói: "Mình làm vì sự việc chứ không làm vì người. Bất kể một bạn nào tại lớp 2 Hành Chính Công bị như vậy, mình cũng hành động thế cả thôi."

"Thật sao?"

Thương Nghiên Nghiên liếc nhìn Trần Hán Thăng, mỉa mai nói: "Nếu như cô gái đó là Thẩm Ấu Sở, chắc cậu không băm đám người đó phải không?"

Trần Hán Thăng đột nhiên yên tĩnh, răng cắn chặt điếu thuốc, mặc kệ cho điếu thuốc tự cháy, phát ra tiếng 'xì xì' . Giờ này ánh mắt hắn có chút sâu xa như hồ nước sâu, lẳng lặng nhìn thẳng Thương Nghiên Nghiên.

Thương Nghiên Nghiên bị nhìn có chút hoảng sợ, cô lập tức lên tiếng giải thích: "Cậu đừng nên hiểu lầm. Thẩm Ấu Sở là cô gái xinh nhất lớp ta đó không phải là điều quá bí mật. Nhưng đám con gái chúng tôi cũng chẳng rỗi hơi mà đi nói, một là ganh ghét, cố tình để vẻ đẹp của cô ấy ẩn sâu trong đám người, để cho bản thân mình càng được để ý. Hai là vì xuất thân của cô ấy đáng thương, ai cũng không muốn nàng bị đám con trai thối vây quanh làm phiền."

Thương Nghiên Nghiên nói đến đoạn này thì dừng lại cười cười, sau đó nói tiếp: "Nhưng nếu cậu là bạn trai cô ấy, thì những chuyện này không còn là vấn đề nữa rồi."

Trần Hán Thăng không muốn tại nơi này nói quá sâu về tình hình Thẩm Ấu Sở. Cô bé luôn muốn ở vị trí mặt trời không chiếu tới. Nên hắn nhẹ nhàng nói: "Thẩm Ấu Sở không muốn bị làm phiền, bảo trì tình trang bây giờ là tốt nhất."

Thương Nghiên Nghiên gật đầu, ý từ trong lời nói của Trần Hán Thăng đã quá rõ ràng.

Cô tiếp tục bật thêm lon bia nữa, cuối cùng lên tiếng kể về chuyện cũ của bản thân: "Tên con trai buổi sáng kia là mối tình đầu của mình, thời cấp 2 đã quen nhau. Gia đình hai bên đều là người làm ăn, bình thường rất ít quan tâm đến chuyện học hành chỉ đưa tiền cho bọn mình thích tiêu sao thì tiêu."

"Nhưng thời cấp 2 tiền tiêu vặt rất ít, mà ham muốn thì nhiều. Đặc biêt là muốn ở hữu cho riêng mình một chiếc điện thoại để sử dụng cho oai. Tên đó đã vụng trộm lấy tiền mừng tuổi tích góp từ trước đến giờ ra để mua cho mình chiếc điện thoại."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, gia đình hai người này tốt thật, thời cấp 2 đã có tiền mua chiếc điện thoại 10 nghìn tệ.

"Tên đó mua cho mình điện thoại, thế là mình ngủ cùng thằng đó. Nó là người đàn ông đầu tiên của mình."

Thương Nghiên Nghiên nhìn Trần Hán Thăng: "Có phải cậu xem thường tớ lắm có phải không?"

Trần Hán Thăng lắc đầu, gõ gõ tàn thuốc: "Các người có tình cảm với nhau, phát sinh chuyện đó cũng là điều dễ hiểu."

"Tớ biết."

Thương Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên nói: "Tớ biết, cậu có thể hiểu được điều đó."

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: "Tại sao lại nói câu đó?"

"Bởi vì cậu làm cho người khác cảm thấy rất đặc biệt. Ngay thời điểm khai giảng, tớ đã cảm giác được cậu có hương vị của một người đàn ông trưởng thành."

"Cảm giác của cậu là sai rồi."

Trần Hán Thăng nói.

"Nhất định là không."

Thương Nghiên Nghiên khẳng định: "Bởi vì tớ đã kinh nghiệm với người đàn ông trưởng thành."

Trần Hán Thăng 'A' một tiếng. Từ một cô nữ sinh trung học ngây thơ, lại có thể đi đến mức độ quen cả người trung tuổi, trong này chắc chắn có nhiều uẩn khúc.

"Sau khi lên cấp 3, mình cùng cậu ta chia ra mỗi người học một trường."

Thương Nghiên Nghiên nói chuyện thay đổi liên tục: "Ngay từ đầu, mình cảm giác tình yêu này sẽ trường kỳ bền vững. Nhưng bước vào lớp 10, đã có một vị học trưởng theo đuổi mình rất nhiệt tình, mình đã nói có bạn trai rồi, mà anh ấy vẫn không hề từ bỏ. Tớ đã rất vui, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đồng ý."

"Sau này, vào một ngày hè, hôm ấy là cuối tuần, mình muốn tạo cho bạn trai một sự bất ngờ, đó là không báo trước mà âm thầm đến trường cậu ta đang học. Kết quả nhìn được, tên này đang ôm hôn một cô gái khác ở ven đường."

Sau khi Thương Nghiên Nghiên kể đến đoạn này, hô hấp có chút gấp gáp, vội vàng cầm lấy điếu thuốc trong tay Trần Hán Thăng, thuần thục rít một hơi. Theo làn khói thuốc phun ra nuốt vào, tâm tình dần trở nên bình tĩnh.

"Tớ cũng không phá đám việc của bọn họ, chỉ là khi quay về trường học đã ở cùng vị học trưởng kia. Ban đêm lại đi cùng với người đó."

Trần Hán Thăng không lên tiếng, vì hắn biết câu chuyện còn tiếp tục.

Thương Nghiên Nghiên được thuốc cùng rượu ngấm vào, làm cho suy nghĩ hãm sâu trong ký ức: "Thành phố Thượng Hải khác xa nhưng nơi khác. Nơi đây vàng son lộng lẫy, xa hoa trụy lạc, làm cho suy nghĩ của mình càng ngày ngàng thoáng."

"Tớ vừa nghỉ học đã hòa cũng các chị em ra ngoài uống rượu ca hát, cũng lần lượt đổi 3 người bạn trai, nhưng không hề nói lời chia tay cùng mối tình đầu. Buổi tối tên đó gọi tớ đi đến nhà, mình cũng giống như mọi khi đi đến."

"Cậu thấy tớ có cặn bã hay không?"

Thương Nghiên Nghiên hỏi Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng giơ lon bia lên cụng lon bia Thương Nghiên Nghiên: "Có chút cặn bã."

"Chuyện này mới là nguyên nhân hôm nay tên kia đến gây chuyện, nhưng sự việc khốn nạn hơn còn ở đằng sau."

Thương Nghiên Nghiên một hơi uống hết lon bia, làm cho lời nói ra toàn mùi bia: "Sau này mình có quen một người trung tuổi khoảng 40 gì đấy. Lão này rất có tiền, nhưng cái mình chú ý không phải tiền của lão. Bởi vì bản thân nhà tớ cũng không thiếu tiền, chỉ là người này cho mình cảm giác yên tâm khi ở cùng."

"Lão kết hôn chưa?" Trần Hán Thăng hỏi.

"Kết hôn rồi, không những thế mình còn biết vợ lão nữa cơ."

Thương Nghiên Nghiên cười chua chát: "Có đôi khi lão hẹn mình đi chơi, sau đó lại muốn quay về cùng vợ. Cuối cùng chỉ còn mình tớ ngồi lại trong quán rượu. Loại chuyện này kéo dài liên tục trong vòng 3 tháng, cho đến khi tớ thi lên đại học, nên quyết định không muốn tình trạng này thêm nữa."

Trần Hán Thăng thở dài liên tục.

"Sao cậu thở dài?" Thương Nghiên Nghiên hỏi.

"Mình đang nghĩ, với tình trạng như vậy mà cậu cũng có thể thi đậu Tài Viện. Thế thì, 3 năm học cấp 3 của mình vứt cho chó."

"Ha ha ha."

Thương Nghiên Nghiên cười, đánh Trần Hán Thăng 1 cái: "Mình không thi đậu. Mà bố mẹ tớ đưa 150 nghìn đóng cho trường để tớ được học ở đây."

"Ban đầu, mình vốn định yên ổn trong trường đọc sách, không muốn nói đến chuyện yêu đương nữa. Không ngờ gặp được cậu."

"Nhìn thấy cậu, tâm lý của mình an ổn rất nhiều."

Thương Nghiên Nghiên có vẻ đã say, thân thể lại từ từ hướng Trần Hán Thăng dựa vào.

Trần Hán Thăng không hề do dự, dứt khoát tránh đi. Hắn không tin Thương Nghiên Nghiên uống say.

Quả nhiên, Thương Nghiên Nghiên nghiêng được nửa người, thì phát hiện tên kia đã né ra chỗ khác, tức giận mà không nói được lời nào.

Trần Hán Thăng dập tắt điếu thuốc, cười nói: "Mình cũng là một thằng cặn bã, không phù hợp với cậu đâu."

Thương Nghiên Nghiên nhìn chăm chú vào Trần Hán Thăng, sau một lúc mới nói: "Mình biết cậu là một tên cặn bã, vậy cậu có thể cặn bã mình một lần được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK