11 giờ khuya, khu đại học Giang Lăng vẫn vô cùng náo nhiệt.
Dòng người hối hả qua lại trên đường, có những cặp tình nhân đã chơi cả ngày ở Tân Nhai Khẩu rồi bắt chuyến xe buýt cuối cùng trở về trường học, cũng có những con cú đêm có ý định đến quán net chơi game và cả những nhóm nhỏ ký túc xá ra ngoài ăn khuya.
Những quán ăn khuya trong trung tâm thương mại Nghĩa Ô đèn đuốc sáng trưng, ông chủ ướt đẫm mồ hôi đang xào nấu những đìa đồ ăn trước bếp lò, bà chủ hơi đẫy đà nhiệt tình chào hỏi các sinh viên đến quán.
“Lại liên hoan hội học sinh à?”
“Vẫn là mấy thứ lần trước chứ?”
“Không thành vấn đề, giảm 10% theo thường lệ!”
Bà chủ quen thuộc trò chuyện với từng khách hàng, giống như những người bạn cũ, bà ấy đã buôn bán ở đây được một thời gian dài, biết những sinh viên đại học da mặt mỏng, cũng khá trọng thể diện, mình hét to như vậy có thể khiến rất nhiều người trẻ tuổi đang do dự đi vào cửa hàng của mình.
Tóm lại, khắp nơi đều tràn ngập sức sống hormone thanh xuân: “Nói cho các cậu một chuyện…”
Sau khi uống hai ly bia, một nam sinh viên đại học đeo mắt kính mở miệng nói: “Lúc nãy tao vừa đi theo con đường mòn đến đây, lúc đi ngang qua quán cà phê hoa 1206 thì nhìn thấy đèn trong quán đó vẫn đang sáng.”
“Vậy sao?”
Mấy người bạn cùng phòng ngồi cùng bàn nghe thấy, ai nấy đều đồng loạt bỏ ly xuống.
Nội dung nói chuyện trong những trường hợp như thế này về cơ bản đều là những chuyện mà mình cảm thấy hứng thú, ví dụ như mắng một hội trưởng ngốc nghếch nào đó của hội học sinh, cảm thán một chút về phụ đạo viên bất công, hoặc là bàn tán về sản phẩm mới của điện tử Qủa Xác…
Ngoài ra, còn thảo luận về một số mỹ nữ.
Bởi vì quan điểm thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác nên các mỹ nữ được công nhận cũng không nhiều lắm, nhưng sư tỷ Thẩm Ấu Sở của đại học tài chính và sư tỷ Tiêu Dung Ngư của đại học Đông Đại chắc chắn phải được tính vào.
Đáng tiếc hai vị sư tỷ này đã tốt nghiệp nhiều năm, hơn nữa Thẩm sư tỷ tương đối khiêm tốn, cho nên cho dù đã thi đậu nghiên cứu sinh của đại học Kiến Nghiệp đi chăng nữa, cô ấy cũng rất ít khi xuất hiện ở trong khuôn viên trường.
Tiêu sư tỷ là một vị luật sư nổi tiếng, cô ấy thường xuyên xuất hiện trên TV, nhưng trong cuộc sống hàng ngày cũng không thể gặp mặt được, lần trước có người đăng tải một bài viết lên Cộng đồng Qủa Xác, có lẽ Thẩm sư tỷ và Tiêu sư tỷ đều đã làm mẹ, nhưng lại bị cư dân mạng phản pháo dữ dội.
Đùa sao? Tiên nữ làm sao có thể sinh con được! Cho nên các sinh viên vẫn còn đi học ở khu Giang Lăng, người đẹp được thảo luận nhiều nhất chính là bà chủ của quán cà phê hoa 1206.
Bà chủ tên là Thương Nghiên Nghiên, cô ấy có ba đặc điểm: Đầu tiên, cô ấy cũng là sinh viên tốt nghiệp của trường đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp, đây là một trường học thần kỳ, bởi vì nó đã “bồi dưỡng” ra người sáng lập điện tử Qủa Xác- Trần Hán Thăng.
Kể tử khi internet Qủa Xác được đưa ra thị trường Hồng Kông vào năm 2007, tổng tài sản của chủ tịch Trần được đánh giá không thể lọt ra khỏi danh sách top 10 tỷ phú giàu nhất trong nước, hơn nữa, cho dù chín người còn lại thay đổi như thế nào đi nữa, cái tên “Trần Hán Thăng” vĩnh viễn bỏ xa phía trước mười ngàn mét, cho nên được người đời tặng cho cái tên “Trần Qủa Xác”.
Nhưng điều kỳ quái chính là, từ trước đến nay Trần sư huynh chưa từng là tỷ phú giàu nhất, điều này khiến cho rất nhiều sư huynh sư đệ sùng bái hắn vô cùng tiếc nuối, nghe nói, bà chủ Thương và “Trần Qủa Xác” lúc trước là bạn học của nhau, điều này rõ ràng đã tăng thêm bối cảnh thần bí cho quán cà phê hoa.
Đặc điểm thứ hai: Làm ăn kinh doanh tuỳ hứng.
Bởi vì mọi người đều phát hiện ra rằng, hình như Thương sư tỷ mở cửa hàng này không phải đều kiếm tiền, ngày mưa đóng cửa, ngày nóng quá cũng đóng cửa, ngày lễ vắng khách đóng cửa, khách quá nhiều cũng đóng cửa, đi ra ngoài du lịch đóng cửa, sau khi du lịch trở về cần nghỉ ngơi cũng đóng cửa…
Tấm thẻ “hôm nay đóng cửa” kia, hàng tháng cũng phải xuất hiện hơn mười lăm ngày.
Đặc điểm thứ ba: Tiếng tăm lan xa.
Thương sư tỷ sở hữu ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa còn rất biết trang điểm, bất cứ bộ quần áo và đồ trang điểm nào có thể làm tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ gần như đều có thể xuất hiện trên người cô.
Ngoài ra, hình như cô còn rất “hiểu đàn ồng”, bên dưới đôi mắt sâu thẳm kia giống như chứa đựng một hồ nước mùa thu, đôi môi đỏ mọng tinh xảo luôn nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được tâm tư của những nam sinh viên đại học đó.
Cho nên, những sinh viên này hơi “sợ” cô ấy, nhưng lại không nhịn được bàn tán về cô, bây giờ sau khi chàng trai đeo kính nhắc đến, mọi người nhanh chóng trêu chọc nhau:
“Ngày thường Thương sư tỷ đóng cửa rất sớm, đêm nay 11 giờ rồi vẫn chưa đóng cửa, đây là một cơ hội tốt để hỏi phương thức liên lạc, sau cậu lại không nghĩ đến chứ?”
“Mẹ nó! Tao nào có lá gan kia, hơn nũa sao mày không đi đi?”
“Lúc trước tao cũng đã từng nghĩ đến, còn lấy hết can đảm tiến vào quán cà phê, kết quả bị Thương sư tỷ liếc mắt nhìn một cái, ngay lập tức không dám mở miệng nữa.”
“Ha ha, đồ nhát gan, đồ nhát gan!”
…
Những sinh viên đại học trẻ tuổi trong quán ăn khuya, rất nhiều người đã từng là Vương Tử Bác trước đây, bọn họ ngây ngô, ngại ngùng, thích mỹ nữ nhưng cũng mong chờ vào một tình yêu trong sáng.
Nhưng hôm nay bọn họ đã hiểu nhầm, thực ra quán cà phê đã đóng cửa, chỉ là chưa tắt đèn mà thôi.
Bởi vì, bà chủ đang đợi một người nào đó.
“Đinh đinh đang đang, đinh đinh đang đang…”
Nửa đêm, khoảng 12 giờ rưỡi, cánh cửa kính của quán cà phê bị đẩy ra, chiếc chuông gió trên hành lang cũng phát ra một loạt âm thanh thanh thuý dễ nghe.
“Chủ tịch Trần, nếu cậu không đến thì tôi sẽ ngủ quên mất.”
Ở quầy bar của quán cà phê hoa, một cô gái mơ mơ mang màng sắp ngủ đứng dậy, dụi mắt oán giận.
Người mới vào cửa không phải ai khác, chính là Trần Hán Thăng tiếng tăm lừng lẫy, tướng mạo và khí chất của hắn cũng không khác gì mấy so với vài năm trước, vẫn là dáng vẻ cười hì hì không tiếc kia.
“Tiểu Trì cũng ở đây sao? Hôm nay là ngày bầu cử nhiệm kỳ mới của hiệp hội doanh nhân tỉnh Tô Đông, tôi được chọn làm hội trưởng điều hành nên không thể không xã giao.”
Trần Hán Thăng nói rồi, đột nhiên mắng một câu: “Mấy gã này đúng là biết uống rượu, ông đây suýt chút nữa đã bị chuốc say.”
Tiểu Trì chính là bạn thân của Thương Nghiên Nghiên, cô ta đã định cư ở Giang Lăng, hơn nữa còn mua một căn hộ, nghe nói cô ta dự định sẽ nhàn nhã vượt qua cuộc đời này trong quán cà phê hoa.
“Qủa nhiên cả người đều là mùi rượu.”
Tiểu Trì bĩu môi nói, sau nhiều năm tiếp xúc với nhau, bây giờ cô ta cũng không còn sợ Trần Hán Thăng như thế nữa, thậm chí còn có thể đùa giỡn.
Có lẽ nghe thấy tiếng động bên ngoài, căn phòng ngủ nơi tầng hai kia cũng mở ra, một bóng người cao gầy đi ra từ bên trong, Thương Nghiên Nghiên mặc một bộ sườn xám màu xanh nước biển chậm rãi đi xuống cầu thang lầu.
Có lẽ bộ sườn xám này được đặt theo yêu cầu nên kích thích vô cùng vừa vặn, eo bụng ôm sát tôn lên đường cong lả lướt, hai chân thon dài cân xứng không đi tất, mỗi khi bước xuống cầu thang, đường xe bên hông của chiếc sườn xám sẽ để lộ những đường trắng như tuyết.
Điều sáng tạo khác người chính là Thương Nhiên Nghiên còn búi mái tóc dài màu đỏ rượu của mình thành một búi tóc lỏng lẻo, cắm một cây trâm gỗ cố định, trên trâm cài còn được trang trí bằng một vái chiếc chuông nhỏ tinh nghịch.
“Leng keng, leng keng, leng keng…”
Người chưa đến, nhưng tiếng lục lạc đã vang lên trước, ngay cả Trần Hán Thăng đã sớm quen thuộc với cơ thể này cũng có chút sửng sốt.
“Chủ tịch Trần, Nghiên Nghiên, tớ đi trước đây.”
Tiểu Trì biết mình có hơi “chướng mắt” nên cầm lấy giỏ xách trực tiếp rời đi, trước khi đi còn không quên khoá cửa kỹ càng.
“Leng keng…”
Tiếng lục lạc lại vang lên một lần nữa, cuối cùng Thương Nghiên Nghiên cũng dừng lại ở trước mặt Trần Hán Thăng.
“Đêm nay đã uống rất nhiều sao?”
Thương Nghiên Nghiên vừa mới trải qua sinh nhật lần thứ 25, hơi thở thanh xuân đang từ từ giảm bớt, nhưng sự quyến rũ của một người thiếu phụ lại mang đến cho cô một loại dụ hoặc khiến lòng người xao xuyến.
“Có lẽ phải uống một lít.”
Trần Hán Thăng nhớ lại một chút rồi nói, thực ra hắn được bầu cử làm hội trưởng điều hành của hiệp hội doanh nhân tỉnh Tô Đông, hơn nữa còn uống không ít rượu, tinh thần rất phấn khởi, chỉ là miệng hơi khô, còn muốn uống một chút gì đó để làm dịu cơn khát.
“Một lít sao?”
Thương Nghiên Nghiên nghiêng đầu, lục lạc trên trâm cài cũng nghịch ngợm phát ra tiếng vang.
Lúc này có thể nhìn ra được cách mà Thương Nghiên Nghiên đối xử với Trần Hán Thăng, nếu đổi lại là Tiêu Dung Ngư hoặc Thẩm Ấu Sở, có lẽ các cô ấy sẽ đi pha trà nóng, cho dù không nói chuyện với Trần Hán Thăng thì cũng sẽ để người khác mang đến.
Nhưng là Thương Nghiên Nghiên, cô chỉ muốn để Trần Hán Thăng thả lỏng và vui vẻ, cho nên chớp chớp mắt nói: “Một lít còn lâu mới đạt đến giới hạn cao nhất của lớp trưởng, trong tủ lạnh còn chút rượu nho, cậu có muốn uống chút gì không?”
“Vẫn là cậu hiểu tớ.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười.
“Đó là vì trong lòng cậu có vị trí của tớ.”
Thương Nghiên Nghiên ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ: “Cho nên tớ mới hiểu cậu, cảm ơn bộ trưởng Trần đã cho tôi cơ hội này.”
“Chậc chậc…”
Trần Hán Thăng chậc miệng, tình nhân thực chất là một “công việc nguy hiểm” dễ dàng đánh mất cảm giác mới mẻ nhất, nhưng Thương Nghiên Nghiên vẫn có thể duy trì được năng lực hấp dẫn như vậy, ngoại trừ nền tảng tình cảm của hai người ra, còn là vì cô ấy cũng rất thông minh.
Người phụ nữ thông minh sẽ biết làm nũng, sẽ biết giả vờ đáng thương, nhưng vĩnh viễn sẽ không vượt qua ranh giới đỏ nào đó.
Chờ đến khi Thương Nghiên Nghiên lắc lư đi lấy rượu vang đỏ và cốc đế dài ra, Trần Hán Thăng cũng đi theo cô lên phòng ngủ trên lầu hai, trong phòng ngủ chỉ bật đèn tường, nhưng lúc nào cũng mờ ảo, cho nên muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, cơ thể nhất định phải dán sát nhau thật gần.
“Sao chỉ có một cốc vậy?”
Lúc này Trần Hán Thăng mới phát hiện ra Thương Nghiên Nghiên lấy thiếu một chiếc cốc để dài.
“Ưm… Những cái khác đều đã bị vỡ rồi.”
Thương Nghiên Nghiên nở một nụ cười si ngốc, hàm răng trắng tinh trong suốt lúc ẩn lúc hiện giữa hai đôi môi đỏ mọng, giống như đang ngậm chưa một chuỗi ngọc châu, hơi thở phả ra khi nói chuyện đều đập vào trên mặt Trần Hán Thăng.
Rõ ràng là đang cố ý tìm lý do, cô muốn xài chung một chiếc cốc với Trần Hán Thăng mà thôi.
Nhưng chiêu thức này rất hiệu quả đối với đàn ông, trong lòng Trần Hán Thăng hơi ngứa ngáy, giống như có một con sâu lông xù đang giãy giụa, còn có một cảm giác phấn khích và sốt ruột không thể diễn tả thành lời…
“Ừng ực…”
Quả nhiên Thương Nghiên Nghiên nhấp một ngụm ngậm ở trong miệng, sau đó kiễng chân dán môi vào, Trần Hán Thăng cũng nhiệt tình đáp lại.
Chẳng bao lâu sau, Thương Nghiên Nghiêng đã không thể đứng vững, mềm mại ngã xuống giường; Bùi tóc cũng rối loạn, mái tóc đen buông xoã trên gối giống như mây đen, nhiệt độ trong phòng lên cao, sau đó một tiếng “lạch cạch” vang lên, đen tường cũng đã tắt hẳn.
Trong bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón tay, chỉ có chiếc lục lạc trên trâm cài vẫn đang vang lên dồn dập.
“Leng keng, leng keng, leng keng…”