Vào một buổi sáng tháng bảy năm 2012, trong một biệt thự xa hoa nào đó ở trong khu dân cư Kim Cơ Đường Thành.
Lương thái hậu đã 54 tuổi, nhưng khí sắc và tâm trạng đều đang rất tốt, sắc mặt hồng hào, mái tóc đen nhánh một mảnh, chứng tỏ mấy năm gần đây cuộc sống của bà không có bất cứ phiền não gì.
“Bảo bối, cục cưng, tâm can bảo bối của bà nội… Phải dậy thôi nào, mặt trời sắp chiếu xuống mông nhỏ rồi.”
Lương Mỹ Quyên vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội ở trên giường.
Mẹ của hai chị em này đều là mỹ nhân vô cùng xinh đẹp với dáng người yêu điệu, cộng thêm ưu điểm duy nhất của cha chính là “dáng người cao lớn” cho nên mới sáu tuổi, nhưng các cô bé đã cao hơn các bạn cùng lứa tuổi một nửa cái đầu.
“Ưm…”
Chị gái Trần Tử Khâm tỉnh dậy trước, đầu tiên cô bé nhìn bà nội đang ở bên mép giường, lại nhìn cha Trần Hán Thăng đang ở bên ngoài phòng ngủ, cuối cùng nhìn cô em gái vẫn đang ngủ say ở bên cạnh, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, lại vùi đầu vào trong lớp chăn mỏng.
“Bảo bối, sao lại ngủ tiếp rồi, lát nữa muộn học bây giờ?”
Cháu gái lớn không thể dậy nổi, cô cháu gái nhỏ hoàn toàn không thể mở mắt ra được, nhưng Lương Mỹ Quyên không hề tức giận chút nào, thậm chí còn không nỡ cao giọng.
“Chậc chậc, đúng là tiêu chuẩn kép mà.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Hán Thăng có hơi “ghen tị”.
Nhớ năm đó khi mình còn đi học, bà mẹ ruột kia thực sự là một người đam mê thẩm mỹ bạo lực, mỗi buổi sáng, công việc đầu tiên là mở cửa cái “sầm” đi vào, đánh thức mình từ trong mộng đẹp;
Nếu làm như vậy không có hiệu quả, bà còn kéo bức rèm ra cái “roẹt”, khiến ánh nắng chói mắt chiếu vào;
Nếu vẫn không có hiệu quả, bà lại “lách ca lách cách” ở trong phòng bếp một phen, giống như có thù oán với xoong nồi chén bát vậy, ép Trần Hán Thăng không thể không bò dậy.
Tại sao cách một thế hệ, Lương thái hậu lại đột nhiên thay đổi tính tình chứ?
Ngay khi Trần Hán Thăng đang cảm thấy mẹ ruột thiên vị, khi Lương Mỹ Quyên đang dỗ dành hai cô cháu gái rời giường thì đột nhiên, có tiếng bước chân dẫn lên cầu thang chậm rãi đi lên.
“Thịch, thịch, thịch…”
Bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng nhịp điệu chuyển động lại tương đối trầm ổn, có lẽ đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, nhưng làm công việc mang tính chất nghiêm túc trong một thời gian dài nên mới có cảm giác nhịp nhàng như vậy.
Trong căn nhà này, chỉ có Tiêu Dung Ngư- Người làm việc trong ngành luật, hơn nữa còn là giám đốc của một công ty luật nhiều năm trời mới có bước chân như vậy.
Trần Hán Thăng rất quen thuộc với âm thanh này, dù sao cả nhà đã sống với nhau trong một thời gian dài như vậy, hắn có thể đoán được thân phận của đối phương qua tiếng bước chân, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Tiểu Ngư Nhi xuất hiện trong tầm mắt đúng như trong dự kiến.
Có lẽ bây giờ cách xưng hô “Tiểu Ngư Nhi” này đã không còn thích hợp nữa, bởi vì “Bé Tiểu Ngư Nhi ” cũng đã sáu tuổi rồi, nhưng trong ký ức của Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư vĩnh viễn là Bạch nguyệt quang mặc chiếc váy hoa, ngẩng cao đầu, uy hiếp mình nói: “Trần Hán Thăng, nếu cậu còn hút thuốc nữa, tớ sẽ đi nói với dì Lương”.
Năm đó, Tiêu Dung Ngư mười tám tuổi, ngọt ngào kiêu ngạo, đang ở lứa tuổi dậy thì, năm nay cô 28 tuổi, mười năm đã trôi qua.
Nhưng cô vẫn rất xinh đẹp, hơn nữa bởi vì đã làm mẹ nên một chút cáu kỉnh và tuỳ hứng của tuổi mười tám cũng đã biến mất không thấy đâu cả, thay vào đó là sự dịu dàng và trang nhã.
Nhưng lúc này, giám đốc Tiêu có vẻ hơi “tức giận”, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng, mục tiêu chính là phòng ngủ mà Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đang ngủ nướng.
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Mắt thấy Tiêu Dung Ngư sắp đi đến cửa phòng ngủ, Trần Hán Thăng vội vàng ho khan vài tiếng, giống như đang cảnh cáo điều gì đó, ngay cả bà nội Lương Mỹ Quyên ở trong phòng ngủ cũng đang thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên, mẹ đến…”
Nhắc đến cũng kỳ quái, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Dung Ngư, Trần Tử Khâm lúc nãy vẫn còn đang ngủ nướng đột nhiên bò dậy, còn thuận tiện lắc lư em gái, Trần Tử Bội cũng dụi đôi mắt đào hoa nhỏ nhắn nhập nhèm, mặc dù đầu óc vẫn còn rối bời nhưng vẫn có thể tự cầm quần áo mặc vào.
Hình như hai chị em gái đều hơi sợ người mẹ này.
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Dung Ngư đã đi đến trước cửa phòng ngủ, cô nhìn thấy các con gái đều đã rời giường, hơn nữa có Lương thái hậu vẫn đang hoà giải: “Hôm nay các cháu ngoan lắm, hai đứa không chờ mẹ gọi đã chủ động rời giường rồi đấy…”
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Dung Ngư mới hơi thả lỏng một chút, cô “giám sát” hai cô con gái mặc quần áo vào, sau đó dặn dò nói: “Xuống lầu đánh răng rửa mặt, không được để ông bà nội nặn kem đánh răng giúp các con, những việc của mình thì phải tự mình làm.”
“Vâng.”
Hai chị em ngoan ngoãn đáp lời, giọng nói mềm mại yếu ớt, Lương thái hậu đau lòng không thôi, nhưng cũng không xen vào.
Lương Mỹ Quyên cũng đã từng làm con dâu, đương nhiên biết những lúc người mẹ đang giáo dục con cái, các vị trưởng bối tốt nhất đừng quấy rầy, nếu không rất dễ gây ra mâu thuẫn trong gia đình, nhưng Trần Hán Thăng lại cợt nhã không thèm để ý, thậm chí còn không đứng đắn xen vào một câu: “Hai con còn nhỏ, cần gì phải nghiêm khắc như vậy…”
“Hừ!”
Nhìn thấy người đàn ông không đứng đắn này, Tiêu Dung Ngư hừ lạnh một tiếng không muốn quan tâm, hất tóc đi xuống lầu.
Sau khi hai cô con gái chào đời, ông bà nội và ông bà ngoại đều đặt ở trong lòng bàn tay cưng chiều, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, những người già đều như vậy cả.
Điều quan trọng nhất là, Trần Hán Thăng- Kẻ lưu manh không tiếc ở bên ngoài thế mà cũng là một “nữ nhi nô”, bất kể hai cô con gái có yêu cầu gì, hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức đồng ý, cho dù muốn hái trăng xuống, hắn cũng muốn cố gắng tại ra một “vệ tinh Qủa Xác”.
Cho nên Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở bắt đầu lo lắng, nếu cứ tiếp tục như thế này, liệu các con gái có tạo thành một số suy nghĩ và thói quen không tốt không? Nhưng với tính tình của Thẩm Ấu Sở, cho dù xụ mặt đi nữa thì hai cô con gái cũng không sợ hãi, cho nên cuối cùng chỉ có thể là Tiêu Dung Ngư đảm nhận vai “kẻ ác” này.
“Nếu anh ta có thể ngoan ngoãn quản con gái, mình cũng không muốn làm kẻ ác này…”
Đây là những lời thì thầm trong lòng Tiểu Ngư Nhi, nhưng Trần Hán Thăng hoàn toàn không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, tính cách của hai cô con gái đều rất tốt, hơn nữa lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù hai đứa vừa kiêu căng vừa không nói lý thì có quan hệ gì chứ?
Ai nói công chúa thì nhất đinh phải có tính tình tốt?
Sự chú ý của Trần Hán Thăng đặt ở chỗ khác, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào phía sau Tiểu Ngư Nhi, trong lòng đang vô cùng cảm khái: “Vẫn thích buộc tóc đuôi ngựa cao như vậy…”
Mười năm, rất nhiều thứ đều đã thay đổi, nhưng có những thứ từ đầu đến cuối chưa bao giờ thay đổi.
Tư thái “người mẹ nghiêm khắc” mà Tiêu Dung Ngư bày ra vẫn rất có tác dụng, hai chị em gái ngoan ngoãn rời giường, ngoan ngoãn mặc quần áo, ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi xuống bàn ăn bữa sáng, không làm ầm ĩ chút nào.
“Không cần vội, chúng ta dậy rồi thì sẽ không muộn nữa, còn có rất nhiều thời gian mà…”
Hai chị em gái đang ăn bữa sáng, Lương Mỹ Quyên ở ngay bên cạnh an ủi, ông nội Trần Triệu Quân đang giúp cháu gái sửa sang lại cặp sách.
Ngẫm lại cũng có chút buồn cười, phương thức giáo dục Trần Hán Thăng của Lão Trần trước kia là “chuyện của mình thì phải tự mình hoàn thành”, kết quả sau khi làm ông nội, ông ấy cũng hoàn toàn sửa lại tính tình.
“Haiza…”
Tiêu Dung Ngư lặng lẽ thở dài, thực ra như bây giờ cũng đã không tệ rồi, bởi vì ông ngoại bà ngoại đều đã trở về Cảng Thành, lúc trước khi bọn họ còn ở Kiến Nghiệp, bốn vị trưởng bối đều vây quanh đứa nhỏ, mình muốn dạy dỗ con gái một chút cũng rất khó.
“Cha mẹ, con đi làm đây.”
Tiêu Dung Ngư đã ăn xong và chuẩn bị túi xách đi ra ngoài, không phải cô không muốn đưa con gái đi học, mà là Trần Hán Thăng đã tranh giành vào tay chuyện này, hơn nữa vẫn luôn kiên trì, ngoại trừ đang đi công tác, nếu không bất kể mưa gió, hắn cũng sẽ đúng giờ đi đón đưa Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội.
Thái độ của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đối với Trần Hán Thăng trong những năm gần đây đã được cải thiện, chủ yếu là do những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
“Tạm biệt mẹ, tạm biệt mẹ…”
Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đặt đôi đũa xuống để tạm biệt mẹ, sau đó mỗi đứa đều hôn lên gò má Tiêu Dung Ngư một cái.
Cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của hai cô con gái, trong lòng Tiêu Dung Ngư vô cùng vui vẻ, cô cũng cúi người xuống hôn lên khuôn mặt mềm mại non nớt của hai cô con gái: “Bảo bối, tạm biệt, nhất định phải nghe lời cô giáo đấy, mẹ yêu các con…”
Thực ra, khi hai chị em dần dần lớn lên, hai cô bé cũng từ từ nhận ra được gia đình của mình có chút kỳ quái- Tại sao những người bạn khác chỉ có một mẹ, còn mình lại có đến hai người mẹ?
Nhưng những câu chuyện trong quá khứ quá phức tạp, cho dù bây giờ giải thích đi nữa, các cô bé cũng không hiểu được, trong lòng Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, các cô chỉ biết ông bà nội yêu mình, cha mẹ yêu mình, mình còn có một người chị gái (em gái) cũng nhau lớn lên, chúng ta đều là gia đình!
Một gia đình có quan hệ huyết thống với nhau!
“Xình xịch…”
Trong sân vang lên tiếng ô tô khởi động, đây là Tiêu Dung Ngư đi làm, Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội rất quen thuộc đối với tín hiệu này, chờ đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, bả vai hai cô bé rũ xuống, cơ thể cũng hoàn toàn thả lỏng.
Mẹ đã đi rồi, không cần phải sợ nữa.
“Bà nội.”
Trần Tử Khâm ngẩng đầu lên, má lúm đồng tiền thấp thoáng xuất hiện, thực sự giống một “phiên bản thu nhỏ” của Tiêu Dung Ngư.
“Có chuyện gì vậy, bảo bối?”
Lương Mỹ Quyên hỏi.
“Con muốn ăn bánh kèm bơ trong tủ lạnh!”
Giọng nói Trầm Tử Khâm lanh lảnh, hơn nữa cô bé còn đang làm nũng, thực sự có thể ngọt ngào đến tận đáy lòng.
“Ăn bánh kem sao?”
Nhưng, Lương Mỹ Quyên lại do dự một chút.
Cô cháu gái lớn này không chỉ giống Tiêu Dung Ngư về ngoại hình mà ngay cả sở thích “thích ăn ngọt” này cũng di truyền lại, nhưng cô bé còn nhỏ như vậy, ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho răng miệng, hơn nữa hai cô con dâu cũng đã dặn dò rằng mỗi ngày nên hấp thụ một lượng đồ ngọt nhất định.
“Bà nội…”
Trần Tử Khâm nhìn thấy Lương Mỹ Quyên đang do dự, lại làm nũng gọi một tiếng, đồng thời còn chuyển ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía ông nội Trần Triệu Quân.
“Bảo bối à, mới sáng sớm ăn bơ không tốt đâu…”
Lão Trần cố gắng nói đạo lý với cháu gái.
“Nhưng con muốn ăn mà…”
Trần Tử Khâm lại năn nỉ Trần hán Thăng: “Cha, con muốn ăn bánh kem.”
“À, chuyện này…”
Trong lòng Trần Hán Thăng cũng không muốn mới sáng sớm mà con gái đã ăn đồ ngọt nhiều như vậy, nhưng bản thân lại không đành lòng từ chối, nên ho khan một tiếng rồi nói: “Chúng ta nghe theo lời bà nội đi, bà nội là thái hậu trong nhà, bà nội nói có thể ăn thì chúng ta sẽ ăn.”
“Bà nội.”
Trần Tử Khâm lại chuyển hướng sang Lương Mỹ Quyên, Lương Mỹ Quyên trừng mắt liếc Trần Hán Thăng một cái, thứ chó má này để duy trì hình tượng người cha tốt của mình, lần nào cũng đổ hết trách nhiệm sang cho người khác.
“Con đảm bảo chỉ ăn hai miếng thôi!”
Trần Tử Khâm tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói, nhưng Lương Mỹ Quyên nghe xong lại hoảng hốt không thôi: “Sao có thể ăn hai miếng được chứ? Được rồi con đừng nói nữa, bà nội đi lấy cho con, nhưng chỉ có thể ăn một miếng thôi…”
“Vâng ạ, vậy con chỉ ăn một miếng.”
Mục đích của Trần Tử Khâm đã đạt được, còn không quên nhắc nhở bà nội: “Em gái cũng muốn ăn.”
Trần Triệu Quân và Trần Hán Thăng ở trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau, Bé Tiểu Ngư Nhi di truyền sự thông minh nhanh nhẹn của cha mẹ, còn nhỏ tuổi như vậy nhưng đã biết đạo lý “Cầu trên được trung, cầu trung được hạ, cầu hạ mà không được”.
Lúc nãy nếu cô bé tiếp tục đòi ăn bánh kem, Lương thái hậu chắc chắn sẽ còn do dự, nhưng cô bé lại tỏ vẻ muốn ăn hai miếng, Lương thái hậu lập tức đồng ý cho cô một miếng.
Chẳng bao lâu sau, Lương Mỹ Quyên đã mang hai đĩa bánh kem đến đây, Trần Tử Khâm vui vẻ thưởng thức, nhưng Trần Tử Bội chỉ nếm thử vài miếng, sau đó buông nĩa xuống.
“Bảo bối, sao con lại không ăn.”
Lương Mỹ Quyên hỏi.
“Bà nội, con, con…”
Trần Tử Bội chớp chớp đôi mắt đào hoa nhỏ, sau đó ngơ ngác nói: “Con muốn ăn cay.”
“Bà…”
Lương Mỹ Quyên nghe xong không nhịn được nghẹn một chút, cô cháu gái lớn thích ăn đồ ngọt, cô cháu gái nhỏ có thể ăn đồ cay, điều này giống hệt như mẹ của chúng, những thói quen này căn bản không cần ai bồi dưỡng, là gien di truyền được bồi dưỡng từ trong bụng mẹ.
“Được, bà nội đi kẹp ớt xanh cho con.”
Nhưng cảm thán thì cảm thán, Lương Mỹ Quyên vẫn thoả mãn nguyện vọng của cháu gái, nhưng lại nhân cơ hội mắng con gái một câu: “Nhìn con xem, có ích gì chứ, ba đứa con đều giống mẹ nhiều hơn!”
“Shit! Chuyện này cũng có thể trách con sao?”
Trần Hán Thăng cũng vô cùng oan ức, ai có thể ngờ được rằng nhiễm sắc thể của mình lại yếu ớt như vậy chứ? Thế mà đều bị nhà gái “đánh bại”.
Không nói đến Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, ngay cả cô con gái nhỏ nhất Trần Tử Ninh, bây giờ cô bé vẫn chưa đầy một tuổi, nhưng làn da trắng nõn, cũng là đôi mắt to một mí, những đặc điểm nổi bật của La Tuyền đều được di truyền.
“Đi nào, chúng ta đi thôi.”
Trần Hán Thăng không muốn bị mẹ ruột cười nhạo nên ôm hai cô con gái lên xe, mặc dù thoạt nhìn có vẻ vội vàng, nhưng thực chất thời gian vẫn còn tương đối sớm, khi chiếc Maybach mới tinh vừa mới lái ra khỏi khu dân cư, cũng chỉ mới tám rưỡi.
Trên đường phố tấp nập người đi đường vội vội vàng vàng đi làm, quán nhỏ bán sữa đậu nành ven đường toả ra hơi nóng hầm hập, khi những chiếc xe đang dừng lại chờ đèn xanh đèn nhỏ, ánh mặt trời rực rỡ cùng chiếu vào mui xe, cũng dừng lại trên khuôn mặt người đi đường, một số người tràn ngập tinh thần, cũng có người vẫn có có vẻ buồn ngủ sau một đêm thức trắng, tóm lại cuộc sống của mọi người dường như đều rất tuyệt.
“Cha…”
Lúc này, Trần Tử Bội đang ngồi ở trên ghế trẻ em phía sau đột nhiên gọi một tiếng.
“Ừm?”
Trần Hán Thăng quay đầu lại nhìn con gái.
“Hôm nay con buồn ngủ quá, không muốn đến nhà trẻ.”
Trần Tử Bội chậm rãi nói.
Khuôn mặt Bé Tiểu Ngốc Nghếch vừa trắng vừa mềm, da thịt mũm mĩm giống như kẹo bông gòn, chẳng trách lần này cũng phải cắn con bé đến bật khóc.
“Không muốn đến nhà trẻ sao?”
Trần Hán Thăng nhìn vào đôi mắt đào hoa nhỏ ủ rũ của Trần Tử Bội, trầm ngâm một chút rồi hỏi Trần Tử Khâm: “Còn chị gái thì sao? Muốn đi nhà trẻ không?”
“Em gái không đi, con cũng không muốn đi!”
Có lẽ hầu hết những đứa trẻ đều không muốn đi học, vì thế câu trả lời của Trần Tử Khâm cũng không nằm ngoài dự đoán.
“… Vậy thì không đi!”
Người cha chưa bao giờ từ chối con gái mình này, thế mà thực sự bẻ lái, lái xe sang một con đường khác, sau đó ngừng lại ở con đường Hoài Tân.
Con đường Hoài Tân thuộc về những con phố dọc theo sông Tần Hoài, nhưng nó lại cách rất xa miếu Phu Tử ở trung tâm thành phố, ở đây chủ yếu là người dân bản địa Kiến Nghiệp, hơn nữa người già chiếm đa số.
Một chiếc maybach dừng lại ở một nơi như thế này vẫn khá bắt mắt, dù sao lúc Trần Hán Thăng xuống xe, cũng có không ít người già đang chơi cờ đều nhìn về phía này.
Nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, sau đó sự chú ý lại chuyển dời lên trên bàn cờ, có lẽ bọn họ cũng không nhận ra chiếc xe này, cũng không quen biết “Trần Qủa Xác” đang đeo kính râm.
Trần Hán Thăng tìm một chiếc ghế dài ngắm cảnh râm mát, sau đó ôm hai cô con gái xuống xe, cách đó không xa là tiếng vang “lạch cạch lạch cạch” khi mọi người hạ cờ, trên đường phố là những bác gái đang đi mua đồ ăn trở về, trên tay bọn họ đều xách theo một bịch rau củ chào hỏi lẫn nhau, gần đó còn có một quán cắt tóc lộ thiên.
Cái gọi là “quán cắt tóc lộ thiên này” chính là thợ cắt tóc dùng một chiếc tông đơ để cắt tóc cho những hàng xóm láng giềng, đương nhiên về mặt kỹ thuật không thể nói là cao siêu thượng thừa, nhưng giả cả lại rất rẻ nên rất được những người già này ưa thích.
Đây là lần đầu tiên Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội nhìn thấy phương pháp cắt tóc như thế này, hai cô bé đều nhìn nhau không chớp mắt, sông Tần Hoài nước chảy róc rách, cơn gió nhẹ phất phơ, cảnh vật trong lành này khiến ngay cả cô nhóc béo Trần Tử Bội cũng nhãn nhã lắc lư đôi chân nhỏ.
“Có lẽ những đứa nhỏ cũng có sự phiền não của riêng mình, chỉ là không có Qzone để có thể gửi gắm tâm tình.”
Trong lòng Trần Hán Thăng cười thầm, ví dụ như đồ chơi không đủ nhiều, bánh kem không đủ ăn, còn có tại sao phim hoạt hình không thể phát hết chỉ trong một lần chứ.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, chẳng bao lâu sau, điện thoại di động của Trần Hán Thăng đã vang lên, là giáo viên mầm non gọi đến đây.
Trường mẫu giáo mà Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đang theo học không phải là trường công lập nổi tiếng, cũng không phải là trường mầm non quốc tế song ngữ tư lập, hai cô bé đang học ở “trường học con cháu”, nhưng “trường học con cháu” này, chất lượng của giáo viên vô cùng xuất sắc.
Trần Hán Thăng thành lập ra trường mẫu giáo này, ngoại trừ để hai cô con gái không bị quấy rầy trong lúc đi học ra, hắn còn suy nghĩ đến nhu cầu của các quản lý cấp cao trong điện tử Qủa Xác.
Những quản lý cấp cao- nhóm người với thu nhập hàng trăm triệu trong những năm qua, khó khăn lắm mới có thể có con, đương nhiên phải tạo ra điều kiện tốt nhất cho con cháu đời sau, nhưng chất lượng giảng dạy của những trường mầm non ở Kiến Nghiệp không thể thoả mãn được nhu cầu của bọn họ, cho nên Trần Hán Thăng dứt khoát cắt một miếng đất để xây dựng một nhà trẻ, hơn nữa còn thông báo tuyển dụng những hiệu trưởng và giáo viên đáp ứng được kỳ vọng của mọi người.
Hiệu trưởng nhà trường là một chuyên gia giáo dục đã về hưu, bà ấy trùng hợp cũng là người Cảng Thành, hơn nữa còn có chút quan hệ họ hàng với nhà họ Trần, cho nên nếu xét về thân phận, Trần Hán Thăng cũng phải gọi bà ấy một tiếng “cô họ”.
Cho nên lão hiệu trưởng biết rất rõ thân phận của Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, cũng từng gặp Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, hơn nữa còn giữ kín như bưng.
Nhưng Trần Hán Thăng lại không đặc biệt hài lòng với “hiệu trưởng cô họ” này lắm, hắn cảm thấy đối phương quá cứng nhắc, không biết ứng biến chút nào, mặc dù xét về mối quan hệ riêng tư, hiệu trưởng là trưởng bối của hắn, nhưng bàn về công thì mình cũng là ông chủ lớn mà.
“Bíp!”
Trần Hán Thăng tắt máy cuộc điện thoại đầu tiên, nhưng giáo viên rất có trách nhiệm, không ngừng gọi lần thứ hai, lần thứ ba… Cuối cùng lão hiệu trưởng bậc cha chú đích thân liên lạc với Trần Hán Thăng.
“Cha của Tử Khâm và Tử Bội.”
Giọng nói của lão hiệu trưởng dịu dàng lại để lộ một chút nghiêm túc: “Tử Khâm và Tử Bội bị bệnh sao?”
“Không.”
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn hai cô con gái một cái, cho dù là nói dối, hắn cũng không nỡ dùng câu nói dối “con gái bị bệnh” này.
“Vậy là ngài có việc, không đến kịp sao?”
Lão hiệu trưởng lại hỏi.
“Cũng không phải.”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm trạng rất tốt.
“Vậy tại sao sắp mười giờ rồi…”
Lão hiệu trưởng rất có kiên nhẫn: “Ngài vẫn chưa đưa Tử Khâm và Tử Bội đến trường đi học chứ?”
“Ừm…”
Trần Hán Thăng há miệng thở dốc, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy trường lớp có thể đến học bất cứ lúc nào, nhưng một buổi sáng trong lành nhàn nhã như thế này, có lẽ nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, cho nên tôi đưa hai đứa đến bờ sông ngồi một lát.”
“Vậy sao?”
Lão hiệu trưởng cũng không tức giận, bà ấy chỉ im lặng một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu nói rất có lý, tôi cũng cho rằng càng có những thứ quan trọng hơn so với đi học, ví dụ như những cây lau sậy non vào sáng sớm tinh mơ, hoặc ráng chiều vào hoàng hôn…”
“Nhưng!”
Lão hiệu trước rẻ sang một bước ngoặt, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ còn nhỏ thế này, cũng là lúc nên rèn luyện thói quen và kỷ luật, nếu quan điểm giáo dục của nhà trường và phụ huynh có điểm khác biệt thì tôi nghĩ chúng ta phải ngồi xuống nói chuyện, thảo luận ra một phương pháp phù hợp, chứ không phải trực tiếp trốn học, ngài nói đúng không?”
“… Đúng.”
Trần Hán Thăng gật đầu, thái độ và câu trả lời của lão hiệu trưởng rất khó có thể khiến người khác không phục.
“Cho nên chiều nay khi ngài đưa Khâm Khâm và Tử Bội đi học, chúng ta nói chuyện nhé!”
Lão hiệu trưởng yêu cầu.
“Hay lắm… Cái này gọi là mời phụ huynh sao?”
Trần Hán Thăng đột nhiên hiểu rõ tâm trạng của Lương thái hậu vào năm đó, hoá ra những lúc phạm sai lầm và bị “mời phụ huynh”, thực ra phụ huynh vẫn rất kháng cự.
“Khụ khụ!”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: “Thật ngại quá, chiều nay công ty tôi còn có việc…”
“Không thành vấn đề.”
Lão hiệu trưởng không hề sốt ruột chút nào, hoặc nói bà ấy đã quá quen thuộc, vẫn bình tĩnh nói: “Vậy ngày mai đến đây đi, nếu ngày mai phụ huynh của Tử Khâm và Tử Bội còn có việc, tôi sẽ đến nhà chào hỏi.”
“Tàn nhẫn như vậy sao?”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ nếu để Lương thái hậu biết chuyện này, chắc chắn sẽ mắng mình đến máu chó phun đầy đầu.
“Được rồi, vậy ngày mai đi.”
Nếu gặp mặt chắc chắn sẽ bị lão hiệu trưởng phê bình, nhưng Trần Hán Thăng cũng chỉ có thể đồng ý trước, sau đó mới từ từ nghĩ cách đối phó, nhưng hai chị em gái cũng vì chuyện này mà được nghỉ học một ngày.
Ba cha con không đi đâu cả, bọn họ ngồi ở một nơi giống như bồng lai tiên cảnh này cho đến giữa trưa, mãi cho đến khi ánh mặt trời trở nên nóng bỏng, ánh sáng lung linh của nước sông Tần Hoài cũng bắt đầu trở nên chói mắt, Trần Hán Thăng mới dẫn theo hai cô con gái đến công ty.
So với điện tử Qủa Xác vừa mới thành lập vào năm 2004, quy mô của điện tử Qủa Xác vào năm 2012 tương đối khoa trương, điện thoại di động của nó đã thay đổi đến đời Qủa Xác 8 và Qủa Xác 8plus, không chỉ đứng đầu bảng xếp hạng tại Trung Quốc mà lượng tiêu thụ toàn cầu cũng chỉ đứng sau Samsung và Apple.
Người ta nói rằng khi Apple gia nhập vào thị trường Trung Quốc vào năm 2010, nó đã bị những con rắn đầu đàn là Qủa Xác và Xiaomi liên thủ chống lại, mặc dù nó đã dần dần bám víu được nhờ vào hệ thống ios tiên tiến, nhưng khí thế đã không còn kiêu ngạo như trước nữa, bây giờ đang tranh đoạt vị trí thứ hai trong thị trường Trung Quốc cùng với Xiaomi.
Thực sự rất khó đuổi theo Qủa Xác, bởi vì nó đã trở thành một hệ thống khép kín thương mại trưởng thành, ngoại trừ các sản phẩm thực thể ra, bên dưới còn có một loạt các sản phẩm liên quan mật thiết đến cuộc sống hàng ngày như Cộng đồng Qủa Xác, Qủa Xác cloud, Qvodplayer Qủa Xác, trung tâm mua sắm Qủa Xác, cửa hàng đời sống Qủa Xác, weibo Qủa Xác, Qủa Xác voice, video clip Qủa Xác, rạp chiếu phim Qủa Xác… Hơn nữa điện tử Qủa Xác còn đầu tư vào rất nhiều công ty internet trong nước.
Ví dụ như Cửu Du, 58.com, Meituan, JD… Bởi vì điện tử Qủa Xác không yêu cầu quyền kiểm soát doanh nghiệp, cho nên nó chính là một nhà đầu tư thiên sứ hoàn hảo nhất trong các công ty mới nổi, cuối cùng một số cư dân mạng còn nói đùa rằng Qủa Xác thực sự là một “cơn mưa đúng lúc” của giới internet.
Trong các hoạt động diễn ra một cách vô thức này, “K” không chỉ trở thành một logo, mà nó còn trở thành biểu tượng cho sự trỗi dậy của các doanh nghiệp quốc gia, hơn nữa doanh nghiệp này còn vô cùng thông minh, hai ngành “bất động sản” và “nền tảng tài chính 2P2” đang nổi lúc bây giờ, Qủa Xác thực sự không chạm vào dù chỉ một chút.
“Thịt nhiều nhai không nát được, hơn nữa có một số thứ vẫn nên để chính phủ kiểm soát.”
Đây là bài phát biểu của Trần Hán Thăng trong một trường hợp công khai, một doanh nhân như vậy chắc chắn sẽ được các lãnh đạo yêu thích, Qủa Xác không chỉ là một nhà máy ở khu vực Giang Lăng, bây giờ dựa theo những lĩnh vực kinh doanh khác nhau, nó đã chiếm đến tám cơ sở lớn, vượt qua trụ sở chính ở Long Cương của Huawei.
“Bíp bíp.”
Trước cửa cơ sở A của điện tử Qủa Xác, Trần Hán Thăng bấm còi xe một tiếng, nhân viên bảo vệ phát hiện là ông chủ lớn, vội vàng mở cánh cửa điện tử ra, lúc chiếc maybach đi ngang qua, Trần Hán Thăng hạ cửa sổ xe xuống, gật đầu mỉm cười chào hỏi với nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ đã quá quen với việc ông chủ lớn chào hỏi với mình, anh ta nhanh nhẹn chào lại, sau đó lại vẫy tay với hai cô công chúa nhỏ ở phía sau.
Rõ ràng bây giờ Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội vẫn chưa biết rốt cuộc trong nhà mình có nhiều tiền đến nhường nào, các cô bé nhìn thấy có người đang chào hỏi với mình, cũng đồng loạt giơ cánh tay nhỏ lên đáp lại, hành động này vẫn luôn kéo dài cho đến khi Trần Hán Thăng ôm các cô bé đi đến văn phòng, trên đường đi còn có người đến gần khen ngợi hai chị em gái một chút.
“Bộ trưởng Trần… Ôi trời, hai đứa cũng đến sao? Có nhớ cô không nào?”
Nhiếp Tiểu Vũ đẩy cửa bước vào, không ngờ Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội cũng đang ở trong văn phòng, lập tức đặt tài liệu xuống đi đến bế các cô bé lên.
“Cô Tiểu Vũ, cô Tiểu Vũ.”
Thực ra, từ cách xưng hô cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ gần gũi hay xa lạ, chỉ có Trần Hán Thăng là người đầu tiên chấp nhận cô em gái Nhiếp Tiểu Vũ này, bên mới có “cô Tiểu Vũ” hiện tại.
“Bộ trưởng Trần, đây là tài liệu thu mua mà Tào tổng trình lên.”
Sau khi trêu chọc hai chị em gái một lát, Nhiếp Tiểu Vũ đưa tài liệu cho Trần Hán Thăng, “Tào tổng” ở đây chính là Tào Kiến Đức, sau khi Khổng Tĩnh đến trường đại học dạy học, chức vị tổng giám đốc của cô ấy đã được Tào Kiến Đức- Người có năng lực tổng hợp mạnh nhất thay thế.
Nhưng Trần Hán Thăng lại không hài lòng lắm với tài liệu này, hắn gõ vào mặt bàn nói: “Chúng ta không cần tài sản cố định giống như những toà nhà hay đất đai gì đó, chúng ta chỉ cần kỹ thuật cốt lõi, cô đi học Lão Tào một chút xem, kỹ năng đàm phán này của anh ta là do ai dạy, chính quyền vãn Thanh sao?”
“Ha ha ha…”
Nhiếp Tiểu Vũ bị chọc đến bật cười, sau đó lắc lư mái tóc ngắn, nhảy nhót rời đi.
“Vẫn không trầm ổn như vậy…”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nghĩ, năm nay cô thư ký nhỏ đã 28 tuổi, nhưng tục ngữ nói “Một ngày chìm trong thế giới giả tưởng, cả đời chìm trong thế giới giả tưởng”, bây giờ cô vẫn đang đắm chìm trong thế giới của người trong sách, không thể tự thoát ra được, không yêu đương cũng không muốn kết hôn, mẹ cô ấy đã gấp gáp muốn chết rồi.
Nhưng Trần Hán Thăng còn chưa kịp cảm thán xong thì cô thư ký đột nhiên quay trở lại, cô thò đầu vào từ bên ngoài: “Tối nay là sinh nhật ba tuổi của con gái Vương Tử Bác, bộ trưởng Trần, anh đừng quên đấy.”
“Vương nhị là con gái nuôi của tôi, sao tôi có thể quên sinh nhật của con bé được?”
Trần Hán Thăng cười nói, nghe thấy cách xưng hô “Vương nhị” này, Nhiếp Tiểu Vũ cũng không nhịn được cười ha ha.
Năm 2008, sau khi Vương Tử Bác và Biên Thi Thi tổ chức lễ hành hôn xong, vừa mới trở về Kiến Nghiệp đã phát hiện ra mình có thai, lúc đứa trẻ sơ sinh được đặt tên, Biên Thi Thi từ chối tất cả lời đề nghị của người thân bạn bè, khăng khăng muốn đặt tên cho con mình là “Vương Nhất Nhất”.
Lý do của cô ấy rất đơn giản, lúc thi cử, khi những người bạn khác vẫn còn đang viết tên thì Vương Nhất Nhất đã viết xong rồi.
Nhưng cái tên chứa đựng những lời chúc tốt đẹp này, ở trong miệng Trần Hán Thăng đã trở thành “Vương nhị”, vốn dĩ, “một cộng một” chẳng phải là “hai” sao?
Mỗi lần Trần Hán Thăng kêu cái tên “Vương nhị” kia, Biên Thi Thi đều giống như phát điên, nhưng Trần Hán Thăng vẫn là cha nuôi của Vương Nhất Nhất, cô nhóc kia rất thích bám dính lấy hắn.
“Tối nay là sinh nhật của Nhất Nhất, các con đã chuẩn bị quà cho em ấy chưa nào?”
Trần Hán Thăng hỏi con gái của mình.
“Con đã vẽ cho em gái Nhất Nhất một bức tranh.”
Trần Tử Khâm trả lời.
“Còn em gái thì sao?”
Trần Hán Thăng lại hỏi Trần Tử Bội.
“Con… Con đưa cho em gái Nhất Nhất một miếng cao su đất dẻo.”
Trần Tử Bội suy nghĩ một lát mới nhớ ra món quà mà mình đã chuẩn bị, đúng là Bé Tiểu Ngốc Nghếch, Trần Hán Thăng yêu thương hôn lên khuôn mặt béo mập của cô bé.
Mặc dù món quà của hai chị em đều không đáng tiền, nhưng đó đều là những thứ cho chính tay hai đứa chuẩn bị, điều đó mới càng có ý nghĩa.
…
Cả buổi chiều, hai chị em gái đều ở trong văn phòng, Trần Hán Thăng cũng gác công việc sang một bên để ở cùng các con, sau đó khi trường mẫu giáo sắp đến giờ tan học, Trần Hán Thăng mới giả vờ giả vịt chở hai đưa về nhà lấy quà tặng, sau đó đi bộ đến nhà của Vương Tử Bác.
Nhà của Vương Tử Bác cũng ở Kim Cơ Đường Thành, nhưng không phải là khu biệt thự, hai gia đình thường xuyên qua lại với nhau, Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội nhắm mắt cũng có thể tìm được.
“Đinh đông…”
Sau khi ấn vang chuông cửa, Vương Tử Bác vừa mới mở cửa ra thì đã có một bóng dáng nho nhỏ chạy ra từ bên trong, trong miệng còn lớn tiếng gọi: “Cha nuôi! Chị Tử Khâm! Chị Tử Bội!”
Âm thanh to lớn vang dội, cực kỳ hào sảng, giống như một cô nàng mạnh mẽ.
“Ôi chao!”
Trần Hán Thăng phấn khích trả lời một tiếng, sau đó bế bóng dáng nho nhỏ kia lên, quan sát một lúc rồi nói: “Vương Nhị, có phải khoảng thời gian này con đen hơn rồi không?”
“Trần Hán Thăng, cậu câm miệng!”
Lời còn chưa nói xong thì Biên Thi Thi đã lao ra từ trong phòng ngủ, một câu nói của Trần Hán Thăng đã chạm vào hai vảy ngược của cô ấy.
Vảy ngược thứ nhất chính là làn da của con gái, làn da của Vương Nhất Nhất được di truyền từ Vương Tử Bác, cho nên có xu hướng thiên về đen, thực ra như vậy có vẻ khoẻ mạnh, nhưng bạn học Biên Thi Thi vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Vảy ngược thứ hai, chính là cách xưng hô “Vương Nhị” này.
Mặc dù Biên Thi Thi vô cùng tức giận, nhưng Vương Nhất Nhất lại rất thân thiết với Trần Hán Thăng, hơn nữa cũng rất thích dính lấy hai người chị gái Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội.
Trong thời gian tiếp theo, Biên Thi Thi nấu ăn ở trong phòng bếp, Vương Tử Bác cũng giúp đỡ, Trần Hán Thăng vừa nói chuyện phiếm với bọn họ vừa trông chừng ba cô nhóc ở trong phòng khách.
“Tiểu Trần.”
Trong lúc thái rau, Vương Tử Bác đột nhiên nhớ đến một chuyện, vì thế oán giận với Trần Hán Thăng: “Bây giờ thực sự rất khó tuyển các sinh viên đại học, mấy công việc đơn giản không làm, công việc phức tạp thì không thể làm được, nào giống như chúng ta khi vừa mới tốt nghiệp.”
“Công ty phần mềm internet Trí Bác” của Vương Tử Bác đã có mấy chục nhân viên, thực ra cũng không phải là không có cơ hội mở rộng quy mô, nhưng Vương Tử Bác hiểu rất rõ về bản thân mình, cậu bạn nối khố Trần Hán Thăng rất giỏi trong trong việc quản lý nhiều người, nhưng bản thân hắn cùng lắm cũng chỉ có thể quản lý mấy chục người, nếu nhiều hơn nữa thì sẽ xảy ra nội loạn.
Tâm thái của Vương Tử Bác rất tốt, hơn nữa cô bạn Thi Thi cũng không phải là người phụ nữ theo đuổi vật chất, cho nên gia đình nhỏ của bọn họ rất hạnh phúc, khiến người khác hâm mộ không thôi.
“Mày đang muốn nói chuyện gì?”
Trần Hán Thăng hỏi: “Chất lượng sinh viên đại học đã giảm sút sao?”
“không phải ý này.”
Vương Tử Bác nói: “Chỉ là cảm thấy bọn họ nói như rồng leo, làm như mèo mửa.”
“Vậy tại sao mày không đề nghị một mức lương cao hơn?”
Đầu tiên Trần Hán Thăng chỉ đùa giỡn một chút, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: “Xét về năng lực, có lẽ đã giảm sút hơn so với thế hệ của chúng ta, nhưng tố chất toàn diện lại đang không ngừng cải thiện.”
“Cậu nói như vậy là có ý gì?”
Biên Thi Thi đang xào rau cũng nhìn về phía này.
“Các sinh viên đại học hiện giờ, bọn họ sẽ thức đêm chơi game, cũng sẽ gian lận trong thi cử, còn thích tiêu tiền ăn nhậu chơi bời, nhưng mà…”
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: “Những lúc ngồi trên tàu điện ngầm hoặc xe buýt, bọn họ vẫn luôn yên tĩnh chơi điện thoại di động, không gây ồn ào cũng không phát ra âm thanh lớn; Những lúc xem phim hay ăn cái gì đó đều biết xếp hàng, vứt rác vào trong thùng rác; Bên ngoài không ăn trộm không cướp giật, không vượt đèn đỏ, cũng rất lịch sự đối với nhân viên phục vụ, cũng sẽ lên tiếng thay cho những người yếu ớt, hơn nữa bọn họ còn rất yêu nước, như vậy chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
Trong lúc Trần Hán Thăng đang nghiêm túc nói chuyện, lại có một vị khác gõ cửa, Trần Hán Thăng đi đến mở cửa, Biên Thi Thi nhỏ giọng nói với Vương Tử Bác: “Trần Hán Thăng nói rất có lý, lúc đầu em cũng có suy nghĩ như anh, không quen nhìn các thực tập sinh đại học ở công ty luật, nhưng bây giờ nghĩ lại, thực ra là do quan điểm của chúng ta đã ngưng trệ.
“Ừm.”
Vương Tử Bác gật đầu, cậu ấy biết mình không sâu sắc bằng cậu bạn nối khố trong việc nhìn nhận vấn đề, năng lực tổng kết vấn đề cũng không bằng vợ mình, nhưng ưu điểm của cậu ấy chính là biết lắng nghe ý kiến, chỉ cần chính xác là có thể tiếp thu được.
“Giáo sư Tôn, chị Cao, chị Dịch…”
Trần Hán Thăng ở trước cửa đang chào hỏi, hoá ra là đám người ở công ty luật Dung Thăng đến đây, ngoại trừ Cao Văn và Dịch Na ra, Tiêu Dung Ngư còn mời lão giáo sư Tôn Bích Dư đến đây.
Bà cụ đã hơn tám mươi tuổi, nhưng sức khoẻ vẫn còn rất dẻo dai, đương nhiên chuyện này cũng là nhờ có Tiêu Dung Ngư thường xuyên làm bạn.
“Cậu cũng đến rồi sao?”
Giáo sư Tôn cũng chỉ đơn giản đáp lại, cho dù Trần Hán Thăng đã là một tỷ phú giàu có, nhưng trong mắt bà cụ, địa vị quan trọng nhất của hắn chính là “Người đàn ông của Tiểu Ngư Nhi, cha của Bé Tiểu Ngư Nhi .”
Dịch Na và Cao Văn vẫn không dám quá thoải mái, mỉm cười gật đầu chào hỏi, các cô ấy một người đã kết hôn, một người vẫn là độc thân muôn năm.
Tiêu Dung Ngư không nói chuyện với Trần Hán Thăng, giữa hai vợ chồng cần gì phải khách khí nhiều, cô rửa tay rồi cũng đi vào phòng bếp giúp đỡ.
Người trong phòng khách càng nhiều, càng trở nên náo nhiệt, hơn nữa chẳng bao lâu sau, chuông cửa lại vang lên một lần nữa, lần này người đến là phe Ấu Sở.
Ngoại trừ Thẩm Ấu Sở ra, còn có Hồ Lâm Ngữ, Kim Dương Minh và Đông Nhi cũng đến, đương nhiên còn có Thẩm Ninh Ninh.
“Chàng lãng tử Kiến Nghiệp”- Bạn học Tiểu Kim cuối cùng vẫn kết hôn với Đông Nhi, hiện giờ các điều kiện của Đông Nhi đều rất tốt, “người mẹ người bản địa Kiến Nghiệp” kia của Kim Dương Minh cũng không tiếp tục phản đối nữa.
Năm nay Thẩm Ninh Ninh đã học lớp tám, bây giờ càng ngày càng ra dáng của một người thiếu nữ, hơn nữa với dung mạo của cô bé, mỗi ngày cũng phải nhận được mười mấy bức thư tình trong ngăn kéo.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, bối cảnh gia đình của Thẩm Ninh Ninh rất mạnh, cho nên đám lưu manh không thích học hành kia chỉ dám đứng nhìn từ xa, chỉ cần chạm vào ranh giới một chút thì sẽ nhận được sự cảnh cáo từ phía nhà trường.
Sau khi hai nhóm người gặp nhau, mọi người cũng không ai cảm thấy xấu hổ, lúc đầu “phe Tiểu Ngư” và phe “Ấu Sở” đã từng gây chiến với nhau, nhưng cùng với việc Tu La tràng được hoá giải, giữa hai phe phái dần dần biến thành “Trong bạn có tôi, trong tôi có bạn”, mọi người từ từ trở thành bạn bè của nhau.
“Vương nhị, Vương nhị…”
Nhìn thấy Hồ Lâm Ngữ, Trần Hán Thăng lập tức gọi Vương Nhất Nhất: “Mau đến xem xem, chị gái Hồ Đại của con đến rồi nè.”
“Cái rắm! Cút đi!”
Cô giáo Hồ- Hiện đang là tổng giám đốc của “quán trà sữa Ngộ Kiến”, quản lý hàng trăm chi nhánh trên cả nước, nhưng mỗi lần gặp mặt Trần Hán Thăng đều phải nổ tung.
“Tiểu Hồ này.”
Trần Hán Thăng vẫn không thuận theo không buông tha: “Lân trước khi chúng tớ cùng ăn cơm với cha mẹ cậu, chú dì đã nhờ cậu tớ tìm cho cậu một người bạn trai, tớ đã tìm được mấy người đàn ông xuất sắc trong công ty rồi, cậu có thể gặp mặt…”
“Cậu có cảm thấy phiền không vậy?”
Hồ Lâm Ngữ mắng nói: “Cậu tự lo việc của mình thật tốt đi, chăm sóc Tử Bội và Tử Khâm một chút đi, đưa đón hai đứa chúng nó đúng giờ là được, chuyện của tớ không cần cậu phải quan tâm.”
“Tớ đang chăm sóc rất tốt mà.”
Trần Hán Thăng lại theo thói quen khoe khoang: “Tất cả giáo viên trường mầm non đều khen ngợi tớ là người cha có trách nhiệm nhất… Khụ khụ… Hơn nay tớ còn nhận được điện thoại của hiệu trưởng, cô ấy nói khoảng thời gian này biểu hiện của Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội rất tốt, bảo phụ huynh đến trường để nhận lời khen đấy.”
“Thật sao?”
Nghe những lời nói của Trần Hán Thăng, sự chú ý của mọi người đều chuyển dời về phía này, đặc biệt là hai người mẹ Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở.
“Đương nhiên rồi.”
Trần Hán Thăng là một tay lão làng trong việc nói dối, mặt không đổi sắc nói: “Chỉ là ngày mai anh có một hội nghị quan trọng, hai người các em ai có thời gian rảnh thì đến một chuyến.”
“Hai người các em” là đang chỉ Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, ở đây đều là những người thân bạn bè đã biết rõ nội tình nên cũng không cần phải che giấu.
“Ngày mai em phải ra toà.”
Tiêu Dung Ngư nhíu mày, vì thế Thẩm Ấu Sở gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em có thời gian rảnh, em sẽ đi.’
Trần Hán Thăng chớp mắt, cũng không nói gì.
Nhiều người sức nhiều, một bàn cơm nhanh chóng được chuẩn bị xong xuôi, Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ cũng đuổi kịp đến sát giờ ăn, mọi người đều là những người bạn đã quen biết nhiều năm, không cần phải khách sáo quá nhiều, cho là giáo sư Tôn Bích Dư đã lớn tuổi rồi, cho nên bà cũng không nói chuyện, nhưng bà cũng không rảnh rỗi, vẫn luôn quan sát Thẩm Ấu Sở.
Giáo sư Tôn và Thẩm Ấu Sở không có nhiều cơ hội gặp nhau, nhưng lần nào bà cũng cẩn thận quan sát, lúc trước bà cụ thực sự không hiểu được, thế mà vẫn có người cướp được một nửa Trần Hán Thăng từ trong tay Tiểu Ngư Nhi.
Nhưng dần dà, giáo sư Tôn cũng đã hiểu ra một chút.
Đầu tiên là Thẩm Ấu Sở xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan trầm tĩnh và xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đào hoa trong veo rạng rỡ, dáng người cao hơn 1m7, điều kiện về ngoại hình có thể sánh ngang với Tiểu Ngư Nhi.
Điều đáng khen ngợi hiếm có nhất chính là, rõ ràng sở hữu dung mạo như vậy, nhưng Thẩm Ấu Sở lại rất khiêm tốn, hình như cô không thích đứng dưới ánh đèn flash chút nào, chỉ quen che giấu trong bóng hình của người đàn ông của mình.
Lúc mới bắt đầu, giáo sư Tôn còn tưởng rằng cô đang giả vờ, bởi vì bây giờ có rất nhiều cô gái thích bày ra dáng vẻ yếu ớt đáng thường, cố ý thu hút sự chú ý của những tên háo sắc giống như Trần Hán Thăng.
Nhưng sau đó, giáo sư Tôn lại phát hiện, Thẩm Ấu Sở thực sự là người có tính cách ngây thơ ngại ngùng, giống như hôm nay, sau khi đến đây, đầu tiên là cô đi đến phòng bếp xem một chút, phát hiện không cần mình giúp đỡ gì mới chuyển sang chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Trần Tử Khâm không cẩn thận bày bừa đồ chơi lung tung, Thẩm Ấu Sở sẽ thu dọn lại;
Trần Tử Bội muốn đi wc, Thẩm Ấu Sở sẽ đi cùng với cô bé vào nhà vệ sinh;
Vương Nhất Nhất khát nước, Thẩm Ấu Sở sẽ đi rót một ly nước ấm không nóng không lạnh.
…
Khi Trần Hán Thăng và Kim Dương Minh đã khoác lác ba hoa chích choè thì sự chú ý của Thẩm Ấu Sở lúc nào cũng đặt ở trên người những đứa nhỏ, nếu là Cao Văn hoặc Dịch Na- những người không quá thân quen đến nói chuyện phiếm, Thẩm Ấu Sở thậm chí còn hơi đỏ mặt.
Sau đó khi giáo sư Tôn nghe nói đến Tu La tràng và một số chuyện có liên quan đến Thẩm Ấu Sở, bà biết đây là một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng nhưng trong lòng cứng rắn.
“Cũng giống như Tiểu Ngư Nhi, nếu không gặp được Trần Hán Thăng, có lẽ cũng sẽ có một cuộc sống tuyệt vời của riêng mình.”
Trong lòng giáo sư Tôn thầm nghĩ, bà vẫn luôn cảm thấy nếu Tiêu Dung Ngư không gặp được Trần Hán Thăng, thành tích chắc chắn sẽ không thấp hơn bà.
Nhưng nhìn cách Tiêu Dung Ngư yêu thương bình đặc với Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, giáo sư Tôn lại cảm thấy tất cả những chuyện này đều là do mình suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ bây giờ Tiểu Ngư Nhi cũng đang hạnh phúc cũng nên?
…
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người bắt đầu chia bánh kem, Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác và Kim Dương Minh đều không thích ăn đồ ngọt lắm nên ra ban công nói chuyện phiếm.
“Cha nuôi!”
Nhưng Vương Nhất Nhất vẫn không quên Trần Hán Thăng, cô bé cố ý cầm một đĩa bánh kem chạy đến ban công, cố ý đưa cho Trần Hán Thăng.
“Vương tổng, khuỷu tay của con gái mày đã chĩa ra ngoài rồi kìa.”
Kim Dương Minh trêu chọc nói: “Con bé còn đối xử tốt với cha nuôi hơn cả cha ruột mà mày đấy.”
“Ha ha…”
Vương Tử Bác gãi đầu, cậu ấy đương nhiên sẽ không để ý, thực ra Trần Hán Thăng cũng rất yêu thương Vương Nhất Nhất.
“Cha nuôi…”
Vương Nhất Nhất cũng đứng trên ban công chơi đùa, cô bé ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng một lúc, đột nhiên hỏi: “Lúc nãy còn thấy mặt trăng vẫn còn ở trên nhánh cây, tại sao bây giờ lại ở trên bầu trời rồi?”
Những đứa nhỏ vẫn luôn có nhiều nghi vấn kỳ quái, nếu người được hỏi là Vương Tử Bác, cậu ấy chắc chắn sẽ nghiêm túc giải thích một chút về hiện tượng thiên văn mặt trăng mọc ở hướng Đông và lặn ở hướng Tây, nhưng lại bỏ qua một vấn đề rằng, với độ tuổi của Vương Nhất Nhất, thực chất cô bé không thể hiểu được những kiến thức đó.
Trần Hán Thăng sẽ không như vậy, hắn cười hì hì trời lời: “Bởi vì ánh trăng là một đứa trẻ nghịch ngợm, để nhảy lên trên bầu trời, nó sẽ leo lên cành cây trước, sau đó nhân lúc chúng ta không để ý, “vèo” một cái nhảy lên…”
“Vậy nó có nhảy xuống không?”
Vương Nhất Nhất lanh lảnh hỏi.
“Có chứ.”
Trần Hán Thăng cũng nghiêm túc trả lời: “Chờ đến sáng sớm ngày mai, khi ông mặt trời đi làm, nó sẽ nhảy xuống.”
“Vậy ánh trăng sẽ bị ngã sao?”
Vương Nhất Nhất quan tâm hỏi.
“Không đâu.”
Trần Hán Thăng khẳng định trả lời: “Cho dù bị té ngã, cha nuôi cũng sẽ đỡ nó dậy.”
“Ồ, cảm ơn cha nuôi.”
Vương Nhất Nhất nhận được một câu trả lời mình vừa hài lòng vừa có thể hiểu được, cảm thấy mỹ mãn trở về phòng khách.
Trong lòng Vương Tử Bác rất ghen tị, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cậu bạn nối khố của mình vẫn luôn được các cô gái yêu thích, giống như khi còn học cấp ba, Tiểu Ngư Nhi đã thích Trần Hán Thăng.
Nhớ đến những chuyện cũ thời trung học, Vương Tử Bác đột nhiên nói: “Tiểu Trần, mày đã nghe nói đến chuyện Cao Gia Lương ly hôn chưa?”
“Ly hôn sao?”
Trần Hán Thăng đúng là chưa nghe nói đến, nhưng hắn biết Cao Gia Lương kết hôn với người bạn gái thời đại học của mình, nghe nói đối phương còn là phú nhị đại ở Kiến Nghiệp.
“Đúng vậy.”
Vương Tử Bác hiểu khá rõ về những người bạn cấp ba của mình, cậu ấy lại nhắc đến những người khác: “Vậy mày biết Tạ Vãn Thu không? Đến tận bây giờ cậu ấy vẫn chưa kết hôn, năm nay Lưu Tiểu Manh đang mang thai, đến lúc đó chúng ta đừng quên đưa bao lì xì nhé…”
Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác đang nói đến những người bạn cấp ba, Kim Dương Minh ở bên cạnh nghe đến nhàm chán, cho nên cậu ấy đã tìm một kẽ hở để “lôi kéo” Trần Hán Thăng qua đó, nói đến những người bạn cùng phòng thời đại học của mình.
“Tứ ca, mày biết không, năm nay Dương Thế Siêu đã trở thành phó giám đốc của ngân hàng cậu ta đang làm rồi đấy.”
“Bây giờ Lão Đới vẫn chưa có bạn gái, không biết có phải là vì cậu ta thích ăn cứt không nữa?”
“Cuộc sống của Thiếu Cường cũng không tồi, nhưng sau khi nói chuyện với bạn gái, cậu ta đã chia tay rồi, cũng không có ý định tìm một người bạn đời ổn định để kết hôn.”
“A Nam và Tô Tĩnh sư muội lại rất xứng đôi, năm ngoái khi cậu ta kết hôn, có lẽ chính là một cuộc tụ tập tốt nhất của các thành viên phòng 602 chúng ta đúng không?”
…
Ánh trăng sáng chiếu rọi vào ban công, cộng thêm những ký ức tốt đẹp đó, Trần Hán Thăng cũng vô thức đắm chìm ở trong đó, năm 2002 đến năm 2012, mười năm này thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Thực ra, làm sao Vương Tử Bác và Kim Dương Minh có thể không cảm khái cho được, mười năm, bọn họ đều từ “những chàng trai” biến thành “những người đàn ông”, trên vai có ý thức trách nhiệm của gia đình.
“Chúc mừng sinh nhật, chúng con sinh nhật vui vẻ…”
Mãi cho đến khi bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên trong phòng khách, ba người đàn ông mới hồi phục lại tinh thần, Vương Tử Bác vỗ vào bả vai cậu bạn nối khố: “Lát nữa về sớm một chút đi, chẳng phải ngày mai mày còn một hội nghị quan trọng sao, ngay cả cơ hội tiếp nhận lời khen ngợi của Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội cũng bỏ lỡ.”
“Khen ngợi gì chứ.”
Trần Hán Thăng bĩu môi: “Hôm nay tao dẫn theo hai đứa nó trốn học, cho nên bị hiệu trưởng mời phụ huynh, tao không muốn nghe mấy lời lảm nhảm nên dứt khoát bịa ra một lý do, để coi Tiêu Dung Ngư Hoặc Thẩm Ấu Sở ai sẽ gặp xui xẻo.”
“Cái gì?
Vương Tử Bác và Kim Dương Minh đều ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, Vương Tử Bác mới ấp úng nói: “Tiểu Trần, mày không thể lừa như thế được, tao khuyên này nhân lúc còn sớm hãy tự thú đi, nếu không dì Lương sẽ đánh mày đấy.”
“Đánh thì đánh thôi.”
Trần Hán Thăng không chỉ biết dỗ dành con gái mà trong bụng còn có một đống lớn đạo lý quanh co: “Tử Bác, tao nói với mày này, mười tuổi, khi bị cha mẹ đánh sẽ khóc, hai mươi tuổi bị cha mẹ đánh ẽ giận, vào độ tuổi này của tao hoặc lớn hơn một chút, nếu cha mẹ vẫn còn đánh tao, tao chỉ biết cười.”
“Tại sao chứ?”
Vương Tử Bác vừa mới thốt ra thành tiếng đã ngay lập tức hiểu rõ, nếu một người 40 tuổi mà vẫn có thể có cha mẹ mắng chửi, đó là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
“Tiểu Trần, mày lúc nào cũng có thể nói những chuyện vô lý giống như chúng rất có lý vậy.”
Vương Tử Bác thành thật nói.
“Vậy sao?”
Hai tay Trần Hán Thăng chống nạnh: “Thực sự quá đáng ghét, lại bị tao giả vờ thành công rồi.”
“Mười năm.”
“Kim Dương Minh nhe răng trợn mắt: “Tứ ca, anh vẫn rất giỏi giả vờ như vậy.”
…
Sau khi bữa tiệc sinh nhật của Vương Nhất Nhất kết thúc, mọi người đều ai về nhà nấy trở về nghỉ ngơi, nhưng Thẩm Ấu Sở lại hiếm khi thức đêm, bởi vì ngày mai là ngày hai cô con gái được khen ngợi, người làm mẹ như cô chắc chắn phải đáp lại.
Nhưng Thẩm khờ khạo biết mình không giỏi nói chuyện, cho nên dứt khoát viết những lời của mình ra giấy, nửa đêm nửa hôn tự luyện tập trước gương.
“Những thứ này đều là kết quả giáo dục của nhà trường và thầy cô giáo, chúng tôi thân là phụ huynh, sau này sẽ tiếp tục phối hợp và ủng hộ quyết định của nhà trường…”
Mãi đến khi đã gần như thành thạo đọc thuộc lòng, Thẩm Ấu Sở mới tắt đèn nghỉ ngơi, ngày hôm sau vừa mới ăn sáng xong, cô đã đưa hai cô con gái đến trường mẫu giáo.
Lão hiệu trưởng vô cùng thân thiết dẫn các cô đến văn phòng, câu nói đầu tiên chính là: “Cha của Tử Khâm và Tử Bội không đến sao?”
“Hôm nay anh ấy có một cuộc hội nghị quan trọng.”
Thẩm Ấu Sở vẫn chưa hiểu rõ tình hình cụ thể, vì thế lễ phép giải thích.
Nghe xong, lão hiệu trưởng gật đầu một chút, sau đó trầm ngâm nói: “Vốn dĩ tôi muốn nói chuyện với cha của Tử Khâm và Tử Bội, dù sao người chủ trì hành vi trốn học ngày hôm qua chính là chủ tịch Trần, mặc dù ngài ấy cũng có lý do của mình, không ngờ người đến lại là cô Thẩm…”
“Hả?”
“Trốn học?”
“Không phải đến để tiếp nhận lời khen ngợi sao?”
Thẩm Ấu Sở vẫn còn đang chờ để đọc thuộc “bài phát biểu cảm ơn” kia, đột nhiên nghe thấy hai chữ “trốn học” cả người đều ngây dại.
…
Giữa trưa, lúc Trần Hán Thăng đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của mẹ ruột, ở trong điện thoại, Lương thái hậu chỉ nói hai chữ: “Về ngay!”
Ngắn gọn hữu lực, nhưng lại chưa đựng sự tức giận vô tận.
“Chắc chắn là sự việc đã bị bại lộ.”
Trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ, sau một hồi do dự, khi cuộc điện thoại thứ hai của Lương thái hậu gọi đến, cuối cùng hắn vẫn lái xe trở về.
Vừa đến trước cổng biệt thự ngự đình viên Kim Lăng, chiếc xe còn chưa dừng ổn thì Lương Mỹ Quyên đã cầm móc áo ra ngoài.
“Trần Hán Thăng, có phải con có bệnh không?”
“Nếu có bệnh thì đi chữa đi, đừng liên luỵ đến cháu gái của mẹ!”
“Hai đứa nó mới bao nhiêu tuổi mà con đã dẫn theo chúng trốn học hả? Cuối cùng còn không dám đối mặt với hiệu trưởng và giáo viên nên lừa Tiểu Thẩm đến đội nồi thay cho con.”
“Có phải con chê mẹ con sống quá an nhàn nên nhất định phải tìm chút chuyện chọc tức mẹ không hả?”
…
Lương thái hậu cầm móc áo, móc áo không ngừng đánh vào trên mông Trần Hán Thăng hết cái này đến cái khác, nhưng Trần Hán Thăng da thịt dày béo nên cũng không thèm để ý, vừa đi vào biệt thự vừa hỏi: “Thẩm Ấu Sở đây ạ, cô ấy không sao chứ?”
“Bây giờ cũng biết quan tâm?’
Lương thái hậu lại đánh “bốp bốp bốp” vài cái, mãi đến khi đánh đến mệt, bà mới chỉ vào phòng ngủ nói: “Lúc trở về, hốc mắt Tiểu Thẩm đỏ bừng, cô nàng này vốn dĩ đã da mặt mỏng, tính tình lại khờ khạo như vậy, tại sao con lúc nào cũng bắt nạt con bé chứ?”
“Mẹ…”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Mẹ thì hiểu gì chứ? Đây là tình thú của những người trẻ tuổi chúng con, mẹ đừng lo lắng.”
“Tình thú cái đầu mày, đừng chạy, đứng lại cho mẹ!”
Lương thái hậu đang định ra tay trừng trị một lần nữa, nhưng Trần Hán Thăng chạy trốn nhanh hơn nữa, lập tức chui vào trong phòng ngủ trên tầng hai.
Có lẽ đây chính là điều mà Trần Hán Thăng đã nói với Vương Tử Bác, nếu một người đến 30, 40 tuổi, còn có thể có cha mẹ đánh mắng mình, thực ra đó cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Sau khi đi vào phòng ngủ, quả nhiên giống như những gì Lương thái hậu nói, hốc mắt Thẩm Ấu Sở đỏ bừng, nhưng cô lại sở hữu đôi mắt đào hoa, cho nên giống như bôi lên một lớp phấn mắt màu hồng nhạt vậy, một cái nhíu mày, một cái hút mũi trong lúc vô thức cũng mang theo hương vị phong tình vạn chủng.
“Xin lỗi.”
Trần Hán Thăng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ấu Sở, đầu tiên là xin lỗi, sau đó lại giải thích thay cho mình: “Thực ra, anh cảm thấy quan điểm giáo dục của mình cũng không sai, học hành không chỉ là kiến thức trong sách vở, mà còn phải học được kỹ năng cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống.”
Thẩm Ấu Sở xoay người sang chỗ khác, không muốn đối mặt với người đàn ông này.
“Anh thực sự không phải cố ý không đi.”
Trần Hán Thăng cũng chuyển qua theo, tiếp tục giải thích: “Nếu anh qua đó, chắc chắn sẽ cãi nhau với hiệu trưởng, thực sự không thích hợp bằng các em.”
Thẩm Ấu Sở lại xoay người lại, vẫn không muốn quan tâm.
“Chẳng phải chỉ bỏ lỡ một ngày học thôi sao?”
Mắt thấy xin lỗi không thành, Trần Hán Thăng lại thay đổi một chiến thuật khác, hắn giả vờ tức giận nói: “Chương trình học ở trường mẫu giáo cũng không quan trọng lắm, lão hiệu trưởng cũng thật khoa trương, dứt khoát thay bà ấy đi!”
Nghe thấy câu nói này, Thẩm Ấu Sở mới ngẩng đầu lên, có lẽ là vì lúc nãy đã khóc nên con ngươi đen trắng của cô bao phủ một lớp màng mỏng như nước, cô nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng một lúc, cuối cùng vừa ấm ức vừa dịu dàng nói: “Anh lúc nào cũng gạt em.”
Dường như Thẩm Ấu Sở chưa bao giờ tức giận, cũng giống như chưa bao giờ tha thứ cho Trần Hán Thăng, nhưng cũng không biết tại sao, Trần Hán Thăng lại đột nhiên nhớ đến mười năm trước, ngày hôm đó ở trong căng tin thứ hai của đại học Tài chính, cô cũng ấm ức nói: “Tôi chỉ ăn hai cọng rau xanh, cậu có thể đừng ép tôi nói về bạn bè được không?”
Sự dịu dàng vô tận đó ngay lập tức lấp đầy trái tim của kẻ lưu manh kia.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, căn biệt thự trở nên yên tĩnh, tối nay Trần Hán Thăng cũng không ngủ ở trên giường của mình, hắn lặng lẽ đi vào phòng ngủ của Thẩm Ấu Sở và hai cô con gái ở bên cạnh.
“Ngủ rồi sao?”
Trần Hán Thăng nằm xuống bên cạnh Thẩm Ấu Sở, nhẹ nhàng hỏi.
Bây giờ Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đã có thói quen cứ buổi tối Trần Hán Thăng sẽ qua ngủ cùng, bởi vì da mặt của người đàn ông này quá dày, cho dù thế nào đi nữa cũng đuổi không đi, bây giờ chỉ có thể cam chịu.
Thẩm Ấu Sở không trả lời, nhưng Trần Hán Thăng biết cô vẫn chưa ngủ nên tự lẩm bẩm: “Anh hơi mất ngủ.”
Thẩm Ấu Sở vẫn không đáp lại, nhưng Trần Hán Thăng cũng không tiếp tục mở miệng mà chỉ yên tĩnh lắng nghe tiếng hít thở của hai cô con gái khi ngủ say, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của người làm cha mẹ.
“Sáng nay…”
Dưới hoàn cảnh như vậy, Trần Hán Thăng lại xin lỗi một lần nữa: “Thực sự xin lỗi.”
“Ừm…”
Có lẽ là nể mặt mũi con gái, cuối cùng Thẩm khờ khạo cũng lên tiếng.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng lặng lẽ mỉm cười, sau đó hắn đột nhiên nhổm người dậy, từ trên xuống dưới nhìn Thẩm Ấu Sở.
Mặc dù trong phòng ngủ một mảnh đen nhánh, nhưng dựa vào ánh trăng bên ngoài ô cửa sổ, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, trong mắt Trần Hán Thăng giống như có dục vọng đang thiêu đốt.
Thẩm khờ khạo vô cùng xấu hổ, khi đang định xoay người lại, không ngờ lại bị Trần Hán Thăng bá đạo ngăn cản, hai người lại đối mặt nhìn nhau một lần nữa, hơn nữa bởi vì khoảng cách tương đối gần nên tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông cứ thế đánh thẳng vào cần cổ trơn bóng của người phụ nữ.
“Lần này lừa em, là anh không đúng.”
Ánh mắt Trần Hán Thăng sáng ngời: “Nhưng nếu lần sau anh không cẩn thận lại lừa em, lúc đó em còn tin anh không?”
Thẩm Ấu Sở khẽ ngẩng đầu lên, dưới cái nhìn chằm chằm của Trần Hán Thăng, cô gái nhỏ Xuyên Du vốn dĩ không biết nói dối này, cuối cùng vẫn gật đầu.
Có lẽ cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cho dù Trần Hán Thăng lừa cô mấy lần đi nữa, cô vẫn sẽ tin tưởng người đàn ông này vô điều kiện, giống như khi hai người bọn họ gặp nhau vào mười năm trước, hắn nói gì, cô sẽ tin cái đó.
Trần Hán Thăng không nói gì thêm nữa, hôn xuống thật sâu.
…
Sáng sớm hôm sau, Trần Hán Thăng lại đến nhà trẻ một lần nữa, đồng thời còn có Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư cũng đã biết chuyện con gái trốn học, nhưng lần này là do Trần Hán Thăng chủ động tự thú, hơn nữa hắn còn tìm lý do “bồi dưỡng năng lực khám phá vẻ đẹp trong cuộc sống hàng ngày của bọn nhỏ”, cộng thêm ngày hôm qua Bé Tiểu Ngư Nhi không trực tiếp đối mặt với lão hiệu trưởng nên cũng không đặc biệt truy cứu trách nhiệm của Trần Hán Thăng.
Lần này ba người đi qua chính là để trao đổi với lão hiệu trưởng một chút, khi phía nhà trường và gia đình có sự khác biệt về quan niệm giáo dục thì phải nên giải quyết như thế nào.
Thực ra lão hiệu trưởng cũng là người có trình độ, nhìn thấy chính chủ Trần Hán Thăng chủ động ra mặt, người ta hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện “trốn học”, mà đang nghiêm túc thảo luận vào khoảng thời gian tiếp theo, Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội ngoại trừ những tri thức sách vở mà bọn họ cần nắm vững ra, nhà trường phải nên áp dụng phương pháp gì để kích thích tình yêu cuộc sống của hai chị em gái.
Đây là một cuộc trò chuyện rất hiệu quả, ba người lớn đều mang theo thu hoạch nặng trĩu rời khỏi trường mẫu giáo, Trần Hán Thăng ngồi ở hàng ghế trước lái xe, Thẩm Ấu Sở ở hàng ghế sau ôm Trần Tử Khâm, Tiêu Dung Ngư ôm Trần Tử Bội.
Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đều đang thảo luận với nhau về vấn đề giáo dục đứa nhỏ, hai chị em gái Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội này, bởi vì nhàm chán nên đang đùa nghịch bàn tay của đối phương, khi hai bàn tay mũm mĩm đáng yêu nắm lấy nhau, Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy ánh mắt trời hôm nay thật rực rỡ.
Lúc đi ngang qua nội thành, Trần Hán Thăng đang định khoe khoang với con gái về cửa hàng trải nghiệm ngoại tuyến Qủa Xác của nhà mình, đây chính là trung tâm trải nghiệm sản phẩm điện tử lớn nhất trong nước đấy.
Nhưng vừa mới hạ cửa kính xe xuống, Trần Hán Thăng còn chưa kịp nói gì thì đã có một giai điệu ca khúc vang lên:
Bao ôm ấp cũng chẳng còn sức để níu giữ gì thêm nữa
Vậy thì tại sao không nhân giờ phút biệt ly này
Vừa hưởng thụ, vừa rơi lệ
Mười năm trước
Tôi còn chưa quen biết em, và em cũng không thuộc về tôi
Chúng ta cũng hệt như nhau
Đều đang ở bên cạnh một người xa lạ nào đó.
Chậm rãi lướt qua nhau trên những con đường quen thuộc
Mười năm sau
Chúng ta lại là bạn bè, vẫn còn có thể ân cần hỏi thăm nhau
Chỉ là sự ấm áp dịu dàng này
Giờ đây đã không còn lý do gì để ôm lấy em nữa rồi
…
Đây là ca khúc “Mười năm” của Trần Dịch Tấn, lời bài hát giống như không có liên quan gì đến cuộc sống của Trần Hán Thăng vừa giống như có liên quan.
Không có liên quan chính là, Tu La tràng đã được giải quyết, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều đang ở bên cạnh mình, còn có hai cô con gái đáng yêu của các cô, cho nên cho dù như thế nào đi chăng nữa, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư cũng sẽ không rời khỏi mình.
Có liên quan chính là, nếu không có trận tai nạn xe cộ kia, bài hát này thực sự là quá phù hợp với tình hình.
Nếu không có vụ tai nạn xe hơi kia, bản thân mình và Thẩm Ấu Sở có lẽ là những người xa lạ “Tôi còn chưa quen biết em, và em cũng không thuộc về tôi”; Sau khi Tiêu Dung Ngư xuất ngoại trở về, cho dù mình có tiền như thế nào đi nữa, có lẽ cô cũng chỉ là những người bạn “có thể ân cần hỏi thăm nhau nhưng không còn lý do gì để ôm lấy em nữa rồi”.
“Bíp bíp bíp!”
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng còi xe, hoá ra là Trần Hán Thăng đã ngơ ngác chờ ở đèn xanh đèn đỏ lâu lắm rồi, chiếc xe phía sau đã mất kiên nhẫn.
Trần Hán Thăng hít mũi, che giấu một chút nước mắt nơi khoé mắt, dẫn chân ga chậm rãi rời đi, chờ đến khi lái đến một con đường rợp bóng cây ngô đồng tươi tốt, rực rỡ hoa rơi, hắn đột nhiên quay đầu lại: “Này!”
“Hử?”
Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở ngồi ở hàng ghế sau đều ngẩng đầu lên, không biết Trần Hán Thăng có chuyện gì.
“Chuyện là… Chúng ta sinh đứa thứ hai đi!”
Trần Hán Thăng nói rất to, rất to, rất to.
Hàng ghế phía sau đột nhiên yên tĩnh lại, ngoài cửa sổ tiếng xe cộ ồn ào, người cùng ồn ào náo động, cũng không biết mình có đang nghe nhầm không, dù sao Trần Hán Thăng dường như cũng nghe thấy hai tiếng “ừ” ở trong gió.