Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng theo Vương Tử Bác tới nhà ăn trường đại học Khoa Học Công Nghệ Kiến Nghiệp ăn sáng. Hắn phát hiện những người xếp hàng quanh đây đều là học sinh nam.
Thấp thoáng một vài cô gái mặc bộ quần áo lộng lẫy xen kẽ trong đó, thật giống bông hoa xinh đẹp mọc trên những nhành cây.
"Con gái ở trường bọn mày chắc được xếp vào hạng động vật quý hiếm trong sách đỏ ấy nhỉ." Trần Hán Thăng hỏi.
"Sự thật trước mắt hỏi làm gì thêm đau."
Vương Tử Bác tỏ ra hối hận: "Tao bắt đầu hối hận rồi đấy, nếu như kết quả thi không phải thấp hơn một điểm thì giờ này đáng lẽ đang học ở Học Viện Tài Chính Kinh Tế rồi. Còn bớt đi một điểm có thể học Sư Phạm Kiến Nghiệp cũng được, không trên không dưới dính ngay cái trường khỉ gió này."
"Mịa."
Trần Hán Thăng đạp Vương Tử Bác một cái: "Mày chê tao thành tích kém phải không?"
Vương Tử Bác cười 'hắc hắc' . Từ sau khi cu cậu nghe thấy tình trạng hiện tại của Trần Hán Thăng. Đột nhiên Vương Tử Bác cảm giác cuộc sống của mình cũng thuộc dạng chấp nhận được.
Trần Hán Thăng còn phải dùng trăm phương ngàn khôi phục lại mối quan hệ với Tiêu Dung Ngư. Vậy mình cố gắng theo đuổi Hoàng Tuệ đã là gì?
Trần Hán Thăng cảm nhận được tâm tình Vương Tử Bác đã tốt lên khá nhiều. Hắn cười thầm trong lòng, không biết người tìm mình uống rượu khóc lóc đâu rồi.
Lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng lấy ra phần văn kiện Tiêu Dung Ngư đã làm, liên quan đến sinh viên làm thêm kiểm tra lại. Dù cho phần trách nhiệm cùng nghĩa vụ đã rất hoàn chỉnh rồi, nhưng Trần Hán Thăng vẫn dựa vào một vài tình hình thực tế mà đưa ra điều chỉnh. Sau khi ăn xong, hắn lái xe rời khỏi đại học Khoa Học Công Nghệ Kiến Nghiệp.
Hắn không về Tài Viện ngay, mà đi thẳng tới mấy trường xung quanh học viện Khoa Học Kĩ Thuật Giang Lăng.
Ban ngày, trường đại học không cấm xe tư nhân ra vào. Trần Hán Thăng đăng kí thân phận xong thì đi dạo một vòng quanh đại học Truyền Thông, học viện Hằng Hải cùng học viện Hiếu Trang.
Dọc theo đường lớn những trường đại học này, Trần Hán Thăng giảm tốc độ xuống, một là đảm bảo an toàn, hai là định vị những nơi Hoả Tiễn 101 đã quảng cáo.
Lưu Bằng Phi cùng Thu An Bình quả nhiên làm việc rất tận lực, dọc theo con đường thường xuyên nhìn thấy nhìn thấy băng rôn với mà 'Hoả Tiễn 101' đứng ra tài trợ các hoạt động. Trần Hán Thăng đã nắm được tình hình, lập tức chuyển hướng tới Khoa Viện Kim Lăng.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Từ sau khi tên mập của Trọng Thông bị dính tới vụ đập phá cửa hàng, Hoả Tiễn 101 nhanh chóng tiếp nhận thị trường chuyển phát nhanh tại nơi này. Cho nên buổi sáng, sinh viên đến gửi chuyển phát nhanh cũng khá nhiều, có vài người còn phải đứng đợi bên ngoài.
Trần Hán Thăng yên lặng quan sát, sau đó đóng dấu hai bản hợp đồng đã sửa đổi, mỉm cười bước vào trong cửa hàng, nói với Lưu Bằng Phi cùng Thu An Bình: "Bằng Phi, chị Thu, tôi có chuyện muốn bàn cùng hai người."
"Chuyện gì anh Trần?"
Lưu Bằng Phi bận rộn tới nỗi đầu đầy mồ hôi, bởi bên trong cửa hàng chỉ có quạt điện, đây chính là vật dụng ở cùng anh ta mấy năm liền tại ký túc xá, mỗi lần quay là mỗi lần 'kẽo kẹt' vang lên.
Trần Hán Thăng chỉ vào một chỗ vách tường nói: "Qua hai ngày nữa, cửa hàng cũng nên lắp một chiếc điều hoà, treo ở đây đi, để nó có thể trực tiếp thổi tới vị trí hai người."
"Không cần."
Lưu Bằng Phi từ chối: "Quạt điện dùng được rồi, tối về tắm rửa là xong ngay ấy mà."
Trần Hán Thăng không đồng ý, trước kia ở phòng 101 toà nhà F thuộc Tài Viện hắn cũng đã làm như vậy. Ngay trước mặt mọi người, Trần Hán Thăng trực tiếp gọi người đến Khoa Viện Kim Lăng lắp đặt.
Đôi tình nhân Lưu Bằng Phi cùng Thu An Bình trao đổi ánh mắt cho nhau khi Trần Hán Thăng dứt khoát như vậy. Tiếp theo, Trần Hán Thăng lấy ra hợp đồng, cười nói: "Mấy ngày nay, các người đã vất vả rồi. Tôi tin tưởng với năng lực cùng khả năng của Bằng Phi cùng chị Thu, cố gắng làm việc, thì Hoả Tiễn 101 nhất định làm hai người hài lòng."
"Nhưng. . ."
Trần Hán Thăng không cho Lưu Bằng Phi có thời gian nói lời khách khí, mà tiếp tục nói: "Chim sẻ tuy nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đầy đủ, vì muốn Hoả Tiễn 101 vận hành càng giống công ty, chúng ta cần phải làm đầy đủ thủ tục. Chỗ này hiện có hai bản hợp đồng, mọi người đọc kỹ, nếu không có vấn đề gì hãy ký tên vào."
Lưu Bằng Phi cùng Thu An Bình cầm lấy nhìn, đột nhiên sắc mặt xảy ra chút biến hoá.
Bởi vì trên hợp đồng có ghi rất rõ nghĩa vụ của người làm thêm, dù cho nó chiếm diện tích khá nhỏ. Nhưng lấy cương vị hai người ra làm vị dụ, nó mang tính quyết định, thậm chị còn có 'chế độ bồi thường các vị trí' .
Tóm lại, Lưu Bằng Phi cảm thấy bản hợp đồng này viết ra để Trần Hán Thăng có thể buông tay làm việc.
Trần Hán Thăng hiểu tình ước thúc của bản hợp đồng này, nhưng vẫn thành tâm khuyên bảo: "Nếu các người cảm thấy áp lực, có thể bỏ qua. Nhưng tôi vẫn hy vọng các người kí vào, tin tưởng Hoả Tiễn 101, tin tưởng ánh mắt của mình."
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Lưu Bằng Phi cầm bút có chút do dự. Anh ta không phải vì mình mà do dự, mà do dự sự lựa chọn của Thu An Bình.
Nhưng Thu An Bình thì ngược lại, chẳng nói gì chỉ lặng lặng ký dưới dòng chữ Bên B, tên của mình sau đó điểm chỉ.
Lưu Bằng Phi thở dài, cũng nhanh chóng ký tên cùng điểm chỉ, sau đó trả lại hai bản hợp đồng cho Trần Hán Thăng.
Thật ra, anh ta rất tín nhiệm Trần Hán Thăng.
"Cám ơn hai người ủng hộ tôi."
Trần Hán Thăng cười dịu dàng, vỗ vỗ bờ vai Lưu Bằng Phi rồi rời đi.
"Chị Thu."
Lưu Bằng Phi lúng túng nói, dù cho hai người đã xác định mối quan hệ yêu đương, nhưng vẫn giữ nguyên cách xưng hô: "Nếu ngày nào đó em muốn rời đi, anh có thể nói chuyện cùng với Trần Hán Thăng."
Thu An Bình lắc đầu: "Dù cho bản hợp đồng có phần hà khắc, nhưng lúc mọi người nói chuyện, Trần tổng không hề ép buộc chúng ta mà vẫn dùng lời lẽ thuyết phục."
"Nhưng. . ."
Thu An Bình dừng lại một chút.
"Nhưng cái gì?"
Lưu Bằng Phi hỏi.
"Nếu như chúng ta không ký tên, có thể lúc đó hắn đang tươi cười thuyết phục, cũng có thể lập tức trở mặt nói chuyện phải trái."
. . .
Thu An Bình nói không sai. Trần Hán Thăng trở lại Tài Viện, cũng gọi tất cả thành viên Hoả Tiễn tới, đầu tiên vẫn dùng lời nói chân tình thuyết phục.
Nhiếp Tiểu Vũ cùng Lý Quyến Nam ký tên rất nhanh, song có vài sinh viên tỏ ra lo lắng, cảm thấy công việc có phần xa cách chuyên ngành của mình, nên không lập tức ký tên.
Trần Hán Thăng lập tức đổi giọng, một lúc đuổi việc 3 người.
Những sinh viên này làm thêm việc tại Hoả Tiễn 101, Trần Hán Thăng đưa ra đãi ngộ rất tốt. Nhưng đã có ý kiến hoặc lý tưởng không cùng đường, vậy thì mỗi người mỗi việc, tách ra thôi.
Trần Hán Thăng xử lý xong việc này đã là 1h30 chiều rồi, nhà ăn đã sớm đóng cửa. Hắn đi tới cửa hàng tiện lợi gần trường mua ít đồ ăn dùng tạm.
Tại kệ của hàng chọn đồ, hắn nghe được phía đối diện có người nói chuyện, thì ra là Hồ Lâm Ngữ.
"Ấu Sở, sao cậu không mua những đồ này?"
"Mình không đói bụng mà."
Âm thanh quen thuộc của Thẩm Ấu Sở truyền tới.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Hồ Lâm Ngữ tận tình chỉ bảo: "Cậu đang giúp mình làm việc, nhưng đừng để sút cân, không thì tên khốn Trần Hán Thăng kia sẽ trách mình. . . Úi, tại sao cậu ở chỗ này?"
Cô nói được nửa câu, đột nhiên phát hiện Trần Hán Thăng đang đứng phía cuối kệ nhìn mình, suýt chút nữa làm rơi bánh mỳ xuống đất.
"Cũng không phải nhà cậu, sao mình lại không được ở đây?"
Trần Hán Thăng chỉ vào đồ trên tay hai cô gái: "Hai người không ăn cơm sao? Mua bánh mỳ làm gì?"
Hồ Lâm Ngữ giải thích: "Đại hội chuẩn bị bắt đầu rồi, dù sao tôi cũng là phó bộ trưởng một bộ trong hội học sinh. Trên người còn có nhiệm vụ, nên gọi Ấu Sở đến trợ giúp, mà hai người làm việc say xưa quá quên cả thời gian ăn trưa, nên đến đây mua ít bánh mỳ."
Trần Hán Thăng gật đầu, thì ra nguyên nhân cũng giống mình. Nhưng mình là việc tư, còn các cô ấy là vì công việc của trường học.
Trần Hán Thăng nhìn bánh mì trong tay Thẩm Ấu Sở, là loại bánh mỳ 5 hào một cái, không có đậu xanh, càng không có chà bông, chỉ có vài hạt vừng được vẩy bên ngoài.
"Đây là cơm trưa sao?"
Trần Hán Thăng hỏi, thuận tiện đánh giá Thẩm Ấu Sở, nói gầy cũng không hẳn là gầy. Năm đó cô ấy chỉ ăn súp lơ với thỉnh thoảng được chút trứng mà vẫn duy trì được vóc dáng, thì căn bản hiện giờ đã là quá tốt rồi.
Thẩm Ấu Sở mở to cặp mắt hoa anh đào ra gật gật đầu.
"Mình cũng chưa ăn cơm."
Trần Hán Thăng nói.
"Xoẹt."
Thẩm Ấu Sở mở chiếc túi ra, cẩn thận lấy chiếc bánh có điểm vài hạt vừng ở trên đưa qua: "Vậy, vậy cậu ăn trước đi."