Khoa Nhân Văn đoạt được vị trí thứ hai. Ngoại trừ tập thể có được sự vẻ vang, thì người có lợi nhiều nhất chính là vị phó chủ tịch nữ duy nhất Mục Văn Linh thuộc hội học sinh.
Bởi vì, Mục Văn Linh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho cuộc thi lần này. Lúc ấy, Hồ Tu Bình cùng Tả Tiểu Lực chỉ chăm chăm đối phó Trần Hán Thăng, không ngờ bị phản lại một vố tương đối đau, nên chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến công việc nữa.
Cuộc thi biện luận kết thúc, làm cho lòng Quách Trung Vân nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Với một người phụ đạo viên không có mơ ước gì quá cao sang, chỉ cần thiên hạ thái bình, cuộc sống trôi qua bình bình là được.
"Thầy Quách, ngày 14 tháng 1 là thời điểm nghỉ đông, lớp chúng ta tổ chức một buổi liên hoan chứ?"
Trần Hán Thăng thấy tất cả mọi người đang có mặt ở đây, nên trực tiếp đưa ra đề nghị này với lão Quách.
Các bạn trong lớp nghe được trước khi nghỉ còn được đánh nhắm một bữa, thì tất nhiên là đồng ý rồi. Lão Quách cũng không muốn làm mất hứng của mọi người, nên trả lời ngay: "Tôi thì không có vấn đề gì. Các cậu bàn bạn thời gian hợp lý rồi báo cho tôi."
Trần Hán Thăng cảm thấy còn thiếu nên tiếp tục nói: "Thầy Quách, năm nay chớ đi một mình, mà hãy gọi theo cô nhà với Giai Tuệ nữa nhá!"
"A, chuyện này không hợp lý lắm đâu."
Lão Quách vẫn còn băn khoăn.
"Có cái gì mà không được, nhiều người thì càng đông vui mà."
Trần Hán Thăng quay lại, lớn tiếng hỏi cả lớp: "Các cậu có muốn cùng ăn với cô nhà thầy Quách không?"
"Có."
Cả lớp đồng thanh trả lời.
Lão Quách nghe thấy rất là cảm động. Lão làm phụ đạo viên đã nhiều năm như vậy, liên hoan lớp cũng không phải là ít, nhưng rất ít học sinh mời theo vợ cùng con gái của mình.
Trong lòng Quách Trung Vân vui thì có vui, nhưng vẫn có chút khó xử.
Nhưng thời điểm Trần Hán Thăng mời, cảm giác có chút nhẹ nhàng, vì dù sao hắn cùng gia đình mình cũng có chút quan hệ cá nhân trong đó. Đây chính là người đã chăm sóc con gái mình mà.
"Thôi được rồi, tôi sẽ mang theo người nhà cùng đi."
Lão Quách cười đồng ý. Lão đứng lại một lúc rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng Trần Hán Thăng nhẹ nhàng đuổi theo.
"Thầy Quách, em muốn thầy giúp em thêm một chuyện nữa."
"Chuyện gì?"
"Đó là, kỳ này em nghỉ tương đối nhiều, điểm chuyên cần bị trừ hết mất rồi. Ngày có thể đánh tiếng với chủ nhiệm khoa hộ em được không. Giúp em kéo số điểm tổng kết đạt mức trung bình là được."
Trần Hán Thăng 'mặt dày' nói.
"Cậu bây giờ cũng biết vội rồi sao?"
Quách Trung Vân trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng: "Bữa trước đã nhắc cậu đừng cup học nhiều như vậy nữa, cậu có nghe không? Hơn nữa, còn hai tuần nữa là thi rồi, dù cho tôi xin được điểm cho cậu mà cậu không thi đậu thì cũng rớt thôi."
Dù cho lão Quách không đồng ý. Nhưng với mối quan hệ giữa hai người, không nói chính là đã đồng ý rồi.
Trần Hán Thăng ngầm hiểu, lập tức lên tiếng đảm bảo: "Thầy yên tâm, thời điểm thi cuối kỳ em nhất định sẽ đạt tiêu chuẩn."
Lão Quách rời đi. Vẻ mặt chắc ăn của Trần Hán Thăng chợt xìu đi. Hắn còn chưa biết mặt mũi sách vở ra sao, để thi đạt tiêu chuẩn độ khó vẫn là rất cao.
Nhưng, bây giờ bảo Trần Hán Thăng tập trung vào học là việc bất khả kháng. Mấy ngày sau đó, hắn vừa có thời gian là chạy đến chỗ Chung Kiến Thành ngay.
Trần Hán Thăng đến đó cũng chẳng có mục đích cụ thể gì, chỉ là hút thuốc, nói chuyện, thỉnh thoảng còn phụ giúp lão làm vài việc vặt, giữa trưa thì cùng nhau ăn cơm.
Kết quả, Chung Kiến Thành cũng không chịu được, lấy ra tờ danh thiếp nói: "Đây là danh thiếp của giám đốc phụ trách thị trường Kiến Nghiệp, Thường Tiểu Bình, ở đó khả năng cũng có Lưu Chí Châu. Tôi biết cậu nhằm vào thị trường chuyển phát nhanh của nhà mày sản xuất điện tử đúng không?"
"Nhưng tôi phải nhắc cậu một điều, đây là lấy mạng ra để buôn bán đấy."
Chung Kiến Thành nghiêm túc nói.
Trần Hán Thăng không muốn tạo sự kích thích cho Chung Kiến Thành. Nhưng hắn biết tình hình dịch bệnh đường hô hấp sẽ không lan đến Tỉnh Tô Đông, nên chỉ gật đầu nói: "Tôi cần phải đả thông quan hệ bên đó, sau đó sẽ suy nghĩ xem có nên làm hay không?"
Không vượt ngoài dự đoán của Chung Kiến Thành, Lưu Chí Châu cùng Thường Tiểu Bình đang tìm kiếm cơ hội để có thể lấy được công việc chuyển phát nhanh của nhà máy điện tử. Nhưng nội tình nhà máy chỉ là nghe qua mấy người chuyển phát nhanh đồn thổi, là nhà máy được quản lý bởi một người Hồng Kông và đã từ chối ý định hợp tác của công ty rất nhiều lần rồi.
"Đây chính là điểm yếu của công ty đóng cổ phần, chẳng ai chịu nghe ai."
Thường Tiểu Bình bất đắc dĩ thở dài.
Người sắp tiếp nhận vị trí của Thường Tiểu Bình là Khổng Tĩnh, lên tiếng nói: "Từ 2 năm trước, Thuận Phong đang dần dần loại bỏ những công ty đóng cổ phần của mình, để nhanh chóng đổi về một nhà nắm quyền. Không biết Thâm Thông của chúng ta có đi đến được bước này hay không?"
Phó tổng giám đốc Lưu Chí Châu lắc đầu: "Hình thức của Thuận Phong cùng Thâm Thông không giống nhau. Bây giờ chúng ta cần ưu tiên cho việc phát triển, nhất định phải lựa chọn hình thức đóng cổ phần. Lại nói chuyện của chúng ta, không chỉ Chung Kiến Thành ở Giang Lăng, mà Trường Thọ, Cổ Lâu, Phổ Khẩu, Tê Hà những nơi này đều không muốn gánh chịu rủi ro."
"Có nên điều người từ tổng bộ qua không? Dù cho lợi nhuận không lớn nhưng có thể tạo mối quan hệ giữa hai công ty sau này. Nêu Thâm Thông muốn mở rộng thị trường Hồng Kông thì cần sự trợ giúp rất nhiều từ bên kia."
Thường Tiểu Bình đưa ra ý kiến.
Lưu Chí Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đội ngũ làm việc này tốt nhất nên là Kiến Nghiệp, hay ở Giang Lăng thì càng tốt nữa."
"Hiện tại, nhận người rồi huấn luyện có kịp không?" Khổng Tĩnh nói
"Thời gian cũng là khó khăn đấy, nhưng ý nguyện của người khác mới là quan trọng nhất."
Lưu Chí Châu thở dài nói: "Nếu như không có ai chịu đứng ra, chỉ còn cách điều từ tổng bộ qua, nhân viên không đủ thì điều thêm cả cao tầng cũng được."
Mấy người đang bàn bạc, thì nghe thông báo có người tên là 'Trần Hán Thăng' xin gặp.
"Có phải là cậu sinh viên làm tổng đại lý ở trường học chỗ Chung Kiến Thành phải không? Tôi cực kỳ ấn tượng với cậu bé này, cậu ta làm việc khá là ngang bướng đấy."
Thường Tiểu Bình nhớ lại ấn tượng của mình với Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng bước vào văn phòng, thì thấy Lưu Chí Châu cùng mọi người nhìn chằm chằm vào mình. Hắn trực tiếp nói ra mục đích của mình đến đây lần này: "Tôi là tổng đại lý ủy quyền trong trường học của quản lý Chung. Không biết là các ngài đã tìm ra đội ngũ phục vụ công việc chuyển phát nhanh, của nhà máy tư nhân của người Hồng Kông chuyên về điện tử kia chưa vậy?"
Thường Tiểu Bình cảm thấy ngạc nhiên, nhất là Trần Hán Thăng lại là một sinh viên vô cùng trẻ tuổi. Lão hỏi dò: "Cậu định nhận việc này?"
Trần Hán Thăng cũng không trả lời ngay: "Tôi cần phải tìm hiểu một vài chuyện, dù cho phù hợp thì cũng phải quay về hỏi những người khác nữa."
Dạng trả lời nước đôi này có thể giúp Trần Hán Thăng có thể tiến lùi dễ dàng. Lưu Chí Châu nghĩ ngợi chút rồi nói: "Vậy trước tiên chúng ta qua nhà máy tìm hiểu một chút. Nhưng chút nữa tôi cùng Thường tổng phải tham gia một bữa tiệc. Trợ lý Khổng sẽ đi cùng cậu, thuận tiện cho việc làm quen đường xá tại Kiến Nghiệp."
Khổng Tĩnh cũng không từ chối, nhưng xe của công ty tại Kiến Nghiệp không đủ, nên hai người phải gọi xe taxi để đi.
Khi xe taxi dừng lại, Khổng Tĩnh nghĩ rằng Trần Hán Thăng sẽ ngồi ghế lái phụ, không ngờ thằng nhóc này lại bước nhanh vào ngồi cạnh mình.
Trần Hán Thăng không muốn ngồi cùng chú tài xế. Bởi vì ngồi cạnh một cô gái xinh đẹp, lại được ngửi mùi thơm dễ chịu, tội gì không ngồi.
. . .
"Nhà máy chế tạo thiết bị điện tử Tân Thế Kỷ" là đích đến. Nhà máy này có diện tích rất lớn, mặt tiền là sân rộng được lát bằng đá hoa cương trông cực kỳ hoành tráng.
Trần Hán Thăng cùng Khổng Tĩnh đợi ở cửa ra vào một lúc, mới thấy một người trung tuổi lững thững bước tới.
"Tôi là phó chủ nhiệm Triệu Xuân Minh phụ trách công việc tổng hợp. Các người đến đàm phán về công việc chuyển phát nhanh có phải không?"
Khổng Tĩnh gật đầu: "Xin chào chủ nhiệm Triệu, tôi là Khổng Tĩnh giám đốc chí nhanh tại Kiến Nghiệp của chuyển phát nhanh Thâm Thông."
Triệu Xuân Minh có chút kiêu ngạo. Anh ta cũng không muốn mời Trần Hán Thăng cùng Khổng Tĩnh vào xưởng, mà đứng ngay tại cửa nói: "Thuận Phong đã chấm dứt hợp tác với chúng tôi, đó là tổn thất của Thuận Phong. Lời đầu tiên tôi xin chúc mừng Thâm Thông đã lựa chọn chúng tôi. Thời gian tiếp theo, công nhân của của xưởng sẽ về nhà ăn tết, mà sang năm người chủ trì công việc mới từ Hồng Kông qua, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc công việc cụ thể."
Trần Hán Thăng cùng Khổng Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Xuân Minh như kiểu ông chủ nói với người làm, cũng chẳng có vẻ gì muốn giữ hai người ở lại ăn cơm. Nên hai người nói xong công việc thì lên tiếng chào tạm biệt.
"Giám đốc Khổng, muốn tới trường của tôi ăn bữa cơm trưa không?"
Trần Hán Thăng lên tiếng mời.
Khổng Tĩnh cười trả lời: "Lần sau đi, hôm nay là đêm Giáng Sinh. Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi người trẻ như các cậu."
Lúc này, Trần Hán Thăng mới nhớ ra, ngày mai là ngày 25 tháng 12, là ngày lễ Giáng Sinh.
"Loại chuyện này cũng có nghĩ tới, mà không ngờ nó đến nhanh như vậy."
Trần Hán Thăng thở dài, đây là thời điểm những tên cặn bã sợ nhất, vì bản thân những tên này không biết ngày hôm đó nên đi cùng ai đây!