Cuối cùng Tiêu Dung Ngư cũng xuống dưới. Trần Hán Thăng vẫn ngồi trong xe quan sát thêm chút nữa, đánh giá quần áo Tiêu Dung Ngư mặc.
Một chiếc áo màu hồng in hình gấu nhỏ phối với chiếc quần jean bình thường, nhưng quần được săn lên hai gấu, phía dưới còn một chiếc giày màu trắng hiệu Cavans. Trên chiếc vai nhỏ nhắn có một chiếc túi xách nhỏ, kèm theo chiếc lắc đuôi ngựa, nhìn qua tràn đầy sức sống người trẻ.
Tiêu Dung Ngư ngồi ghế lái phụ, cố ý ngồi quay đầu ra ngoài cửa kính, tỏ rõ thái độ tức giận.
Trần Hán Thăng cười hì hì, sau đó đưa qua một cốc trà sữa: "Đừng giận nữa, mình vừa tới Tân Thị Khẩu mua vị cậu thích đấy."
Nếu chuyện này là thật, Trần Hán Thăng phải tới Tân Thị Khẩu, phải thêm thời gian xếp hàng mua trà sữa.
Tiêu Dung Ngư lườm hắn, rồi cầm cốc trà sữa nói: "Ồ, sao cốc này lại thêm đá nữa rồi?"
"Loại trà sữa dâu này phải thêm đá uống mới đỡ ngấy, không dùng đá có khác gì bột nhão đâu." Trần Hán Thăng giải thích.
"Vậy để mình uống thử."
Tiểu Ngư Nhi tham ăn hít một hơi, vị trà sữa thêm mùi ô mai ngọt ngào, thỉnh thoảng còn có chân châu đường đen dai dai trôi tuột vào bụng.
"Coi như cậu bổ sung kịp thời, cũng may hiện tại mình có thể uống đá."
Tiểu Ngư Nhi xoa miệng nói.
Trần Hán Thăng mỉm cười, uống được đá là tốt rồi, điều này chứng minh tính toán ổn thoả.
Có hi vọng.
Hắn đi theo sự chỉ đường của Tiêu Dung Ngư, thì hai người đến một nhà hàng. Tiêu Dung Ngư ngoại trừ xinh đẹp, thách tích học tốt, dáng người cao ráo, thích Trần Hán Thăng, thì hầu như giống một cô gái bình thường, không sai biệt lắm.
Thích ăn, thích yêu, thích cười, thích kiểm soát bạn trai, vì một bữa ăn ngon sẵn sàng sếp hàng, trong thời gian xếp hàng còn nói đủ thử trên trời dưới đất ở trong trường.
"Tiểu Trần, giáo viên trong trường mình quá nghiêm khắc, thường xuyên giao rất nhiều đề sau giờ học."
"Ừ."
"Sắp tổ chức tiệc tối đón tân sinh viên, thời gian luyện tập ngày càng nhiều."
"Ừ."
"Mình chuẩn bị công bố có bạn trai trong trường, người đó là Trần Hán Thăng, phó chủ tịch hội học sinh khoa nhân văn của Tài Viện."
"Ừ. . . Cậu nói gì?"
Trần Hán Thăng vốn định hờ hững trả lời cho qua chuyện, nhưng nghe câu này lập tức ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc đụng phải ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Dung Ngư, mới nhận ra mình bị người khác trêu đùa.
"Khụ, khụ."
Trần Hán Thăng da mặt cũng dầy, rất nhanh nối tiếp câu chuyện: "Vậy đám con trai trong trường cậu phản ứng thế nào? Có phải giống từng miếng sủi cảo nhảy như cá xuống hồ Đông Sơn?"
"Hừ, chẳng phải cậu không thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, mới khiến mình dùng đủ trò sao?"
Tiêu Ngư Nhi tức giận gắp một miếng sushi, sau đó cố tình thêm nhiều mù tạt hơn: "Nào, mình đút cho cậu."
Trần Hán Thăng nhìn lớp mù tạt màu xanh dầy như lớp kem đánh răng, rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng hình trái xoan của Tiêu Dung Ngư, thì trong lòng có chút bấp bênh.
"A."
Tiêu Dung Ngư dùng hành động để bắt làm theo.
Trần Hán Thăng hết cách, hắn biết Tiểu Ngư Nhi đợi cả ngày, trong lòng chắc chắn tức giận, lại thêm phản ứng vừa rồi của mình càng như đổ dầu vào lửa.
"Ăn trước cái đã, tối này đến phòng khách sạn tính sau."
Trần Hán Thăng hạ quyết tâm, cố gắng nuốt xuống miếng sushi quẹt đầy mù tạc này. Khoang mũi lập tức truyền đến hương vị cay nồng sộc lên tận óc, khiến hô hấp như bị kẹp lại, nước mắt như dòng lũ chảy ra.
"Vãi chưởng. . ."
Trần Hán Thăng nhìn không được mà cầm cốc trà lúa mạch lên uống hết.
Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy rất đã. Cô không ngại đũa dính được bọt Trần Hán Thăng, mà đưa nó lên nếm nếm trong miệng, rồi tỏ ra vô tội nói: "Hình như không cay đến mức đó thì phải."
Trần Hán Thăng vừa súc miệng, vừa nghĩ cách trả thù. Hiện tại em khiến tôi khóc tìm nước, đêm nay anh bắt em khóc gọi anh ơi.
. . .
Hai người ăn xong lúc 8 giờ tối, mà vé đặt trước lúc 11 giờ tối, nên trong thời gian còn lại Trần Hán Thăng đi dạo cửa hàng với Tiêu Dung Ngư.
Hẳn là Tiêu Dung Ngư đã sớm lựa chọn, nên trực tiếp kéo Trần Hán Thăng tới quầy áo lông, chỉ vào chiếc áo lông màu trắng nói: "Trần Hán Thăng, mình muốn mua cái này."
Chiếc áo lông này được nhập khẩu từ nước Anh, giá không hề rẻ, khoảng chừng 500 tệ.
Trần Hán Thăng không nói thêm một tiếng, lập tức bỏ tiền ra mua. Thời điểm, nhân viên phục vụ hỗ trợ gói lại chiếc áo, Tiêu Dung Ngư ở bên cạnh đột nhiên nói: "Chiếc áo lông năm ngoái mình sẽ không bỏ, nhưng sẽ không mặc nữa."
Trần Hán Thăng không nói gì. Đầu năm nay, khi bản thân bị cách ly, Tiêu Dung Ngư đã phát hiện một cô gái khác cũng mặc chiếc áo y hệt của mình. Với tính cách kiêu ngạo của mình, cô ấy không chịu được, nên chiếc áo mới này coi như Trần Hán Thăng đền bù sai lầm.
"Nếu không chúng ta qua cửa hàng bán giầy, kiếm một đôi Boots martin đơn giản phối cùng chiếc áo này?"
Trần Hán Thăng đề nghị. Thật ra, hắn thường xuyên mua quân áo cho Thẩm Ấu Sở, nhưng vì cô nàng hay mắc cơ nên không mặc.
"Không cần xem giày, mình không thiếu."
Tiêu Dung Ngư kéo cánh tay Trần Hán Thăng nói: "Hay chúng ta đi chọn mấy món quần áo của nam đi."
"Mình mới không thiếu quần áo."
"Không được, mình nhất định phải mua cho cậu."
Tính cách Tiêu Dung Ngư thật ra khá kỳ lạ, cô ép Trần Hán Thăng mua cho mình bộ áo lông 500 tệ, nhưng tiếp theo sẽ giúp Trần Hán Thăng mua quần áo lên tới 1200 tệ, cuối cùng để Trần Hán Thăng cầm hết đám túi xách ấy một mình.
Còn cô vẫn cầm trong tay ly trà sữa, vô cùng thảnh thơi.
"Mình xách nhiều độ vậy, mà cậu không đau lòng sao?"
Trần Hán Thăng hỏi.
"Đau lòng chứ."
Tiêu Dung Ngư lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Nhưng mình thích như vậy."
"Hay lắm, để xem cậu thích những gì nữa."
Trần Hán Thăng hung hăng nói. Hắn chuyển hết các túi về phía một tay, còn tay khác ôm eo Tiêu Dung Ngư. . . kỳ nôn.
Tiêu Dung Ngư sợ nhột, cứ cười chạy trước, còn Trần Hán Thăng phía sau giả vờ đuổi theo.
Cuối cùng, hai người chơi đến mệt rã rời, lúc này mới lên xe chuẩn bị đi xem phim.
"Mình ướt đẫm mồ hôi rồi này."
Tiêu Dung Ngư xoã mái tóc đuôi ngựa ra, để mặc làn tóc xanh đung đưa. Mái tóc giống như một dòng thác đen, còn cô dùng giấy ăn từ tốn lau hết mồ hôi. Có điều, khuôn mặt cô lúc này trông rất vui vẻt.
Trần Hán Thăng vẩy vẩy mái tóc Tiêu Dung Ngư: "Trước đó học cấp 3, tóc các bạn gái đều cắt ngắn, giờ vô tình đã dài ra hết cả rồi."
"Tất cả mọi người đều để tóc dài."
Tiêu Dung Ngư nhìn Hán Thăng: "Cậu thích mình để tóc dài hay ngắn?"
"Cậu để kiểu gì cũng xinh."
Trần Hán Thăng tỏ ra nhớ nhung: "Mình rất nhớ những năm tháng cấp 3. Dù sao 3 năm cấp 3, đi đâu cũng gặp con gái tóc ngắn, bây giờ muốn nhìn cũng rất khó."
"Có thể nhìn bên trong hình chụp tốt nghiệp đấy."
Tiêu Dung Ngư nghĩ chút rồi nói: "Trong nhà mình vẫn còn cả album, chỉ là không cầm theo thôi."
"Đúng không? Nói chung là kỷ niệm khiến người ta nhớ."
Trần Hán Thăng dẫn dắt câu chuyện: "Chỉ là nhất thời muốn nhìn thấy thôi, nhưng ảnh thẻ sinh viên của cậu cũng tóc dài mà."
"Đúng vậy, cậu không nhắc mình suýt nữa quên."
Tiêu Dung Ngư lấy căn cước công dân từ trong ví ra: "Căn cước của mình là chụp từ lúc học cấp 3, khi đó tóc ngắn."
Trần Hán Thăng cẩn thận cầm lấy nhìn, miệng liên tục 'chẹp chẹp' bình luận: "Tóc ngắn lộ nét thanh xuân, nhưng cậu để tóc dài lại giống phong cách quý bà."
"Cái gì mà phong cách quý bà, mình còn chưa đủ 20 tuổi mà."
Tiêu Dung Ngư bĩu môi, sau đó cầm lấy thẻ căn cước.
Trần Hán Thăng cũng không để ý, mà nhằm thẳng hướng rạp chiếu phim Charade lái đi, bởi vì mục đích của hắn đã đạt được.
Có thể uống trà sữa nhiều đá, chứng minh không phải ngày đèn đỏ.
Cầm theo căn cước công dân, thoải mái vào khách sạn.
Hoàn hảo.