"Mình đâu muốn làm gì, chỉ lại gần nói chuyện cho dễ thôi."
Thương Nghiên Nghiên tức giận nói, đồng thời đẩy đẩy bắp chân dài xinh đẹp cọ cọ hai lần. Đôi lông mi chớp chớp, tỏ ra mình hiền lành vô hại.
"Mẹ nó, đúng là nữ cặn bã, còn mạnh hơn cả mình."
Trần Hán Thăng kéo ghế dịch ra một chút, sau đó bắt chéo chân hướng qua Thương Nghiên Nghiên. Hắn nghĩ nếu không có kẻ hở thì cô tiến vào thế nào?
Quả nhiên, Thương Nghiên Nghiên nhìn thấy Trần Hán Thăng không cho mình, thì bĩu môi nói: "Tôi định xin cậu giúp một chuyện."
"Chuyện gì?"
Trần Hán Thăng không tuỳ tiện đồng ý.
"Học tỷ Cốc Hoán Hoán qua năm sẽ đi thực tập. Chị ấy rời đi sẽ có một vị học tỷ năm ba đến tiếp nhận đài phát thanh trường, như vậy sẽ trống ra vị trí phó."
Thương Nghiên Nghiên nhờ vả: "Mình cũng muốn vị trí phó đó, nhưng áp lực cạnh tranh rất lớn. Nếu có cậu giúp đỡ hẳn là lấy được vị trí này."
"Chuyện này, nếu cậu nhờ kẻ ngốc đang theo đuổi mình sẽ có tác dụng hơn mình nhiều."
Trần Hán Thăng nói đến Trần Thiêm Dụ. Anh ta là chủ tịch hội học sinh, tất nhiên có tiếng nói hơn Trần Hán Thăng rồi.
"Đừng nhắc đến anh ta nữa."
Nói đến Trần Thiêm Dụ, Thương Nghiên Nghiên lập tức nổi nóng: "Tối hôm qua, mình ăn cơm với anh ta đã nói qua chuyện này. Anh ta lại nói, mình là chủ tịch hội học sinh, việc này không nên đứng ra ủng hộ rõ ràng."
"Thì ra là vậy."
Trần Hán Thăng nhìn Trần Thiêm Dụ, còn Trần Thiêm Dụ vẫn luôn chú ý chuyện bên này.
Ánh mắt Trần Hán Thăng nhìn qua, Trần Thiêm Dụ miễn cưỡng nhếch miệng cười, rồi cầm ly trà sữa lên hút một hơi. Trần Hán Thăng cũng gật đầu như chào bạn bè, nhưng miệng nói với Thương Nghiên Nghiên: "Anh ta đúng thật quá ngu ngơ."
"Cũng không phải."
Thương Nghiên Nghiên đưa tay qua định nắm tay Trần Hán Thăng, thì Trần Hán Thăng tằng hằng một cái, khiến cô hậm hực từ bỏ: "Trần Thiêm Du giống một cây súng nhựa, thời điểm quan trọng chẳng có tác dụng gì, gặp chuyện thì lo trước tính sau. Mình luôn có thể nhìn thấu loại con trai mềm yếu nay, cũng may mình không thích cậu ta."
"Người ta vẫn là sinh viên, kinh nghiệm xã hội còn chưa đủ."
Chỉ là Trần Hán Thăng cảm thấy kỳ lạ: "Cậu vào phát thanh trường để chơi đùa, sao lại nghiêm túc rồi?"
"Vốn dĩ mình vào đấy giải trí thôi."
Thương Nghiên Nghiên xấu hổ: "Nhưng có một bà cô già trong đó luôn nói xấu mình, mà bây giờ bà cô này đang cạnh tranh vị trí phó với mình. Nếu mình được vị trí này, sẽ khiến bà cô này giật mình."
"Đã thế, sau này khi gặp mình sẽ gọi là sếp Thương."
Thương Nghiên Nghiên đắc ý đến mức môi vểnh lên, hình như đã tưởng tượng rõ tình huống đó.
"Thì ra đây là lý do cậu chạy tới đây nhờ vả."
Trần Hán Thăng từ chối luôn: "Mình không muốn lãng phí thời gian cho việc này."
"Giúp mình đi mà."
Trần Hán Thăng muốn rời đi, Thương Nghiên Nghiên nhanh chóng dùng bắp đùi đè chân hắn lại: "Chỉ cần cậu đồng ý giúp đỡ, mình có thể đáp ứng cậu mọi thứ. Ba ba."
Từ Ba ba này được nói rất nhỏ, có khi phải nhìn theo khẩu hình mới biết được.
Trần Hán Thăng nghe được, thì nhíu mày nhìn Thương Nghiên Nghiên: "Con mẹ nó, mục đích thực sự của cậu là ôm ấp yêu đương đúng không? Sau đó, đưa ra mấy lý do vớ vẩn đề lừa tôi?"
Thương Nghiên Nghiên lộ vẻ thẹn thùng nói: "Tóm lại có việc cần giúp, chỉ cần cậu giúp mình, thì bản thân mình tuỳ cậu xử lý."
"Nhổ vào, nữ tù binh chẳng có lòng tốt."
Trần Hán Thăng gạt tay cô ra, dạy cho cô một chi tiết: "Việc này khẳng định Cốc Hoán Hoán có quyền đề cử, chỉ cần cậu nghĩ cách làm tốt quan hệ với cô ấy, chuyện này coi như thành công một nửa."
Thương Nghiên Nghiên ngạc nhiên nhìn Trần Hán Thăng: "Mình chỉ có kinh nghiêm xã giao với con trai, làm gì có năng lực ở chung với phụ nữ? Nếu biết thì đã không như vậy với Hồ Lâm Ngữ rồi."
Trần Hán Thăng nhịn không được mỉm cười: "Cậu vẫn tính là thành thật."
Trong trường học luôn có những cô gái như Thương Nghiên Nghiên, các cô gái ấy xinh đẹp có tính độc lập cao. Bọn họ có thể đùa giỡn thoải mái với nam sinh, rất được lòng nam sinh, nhưng đối với bạn gái khác lại vô cùng bài xích.
Đương nhiên, trong đám nữ sinh không hề thiếu loại con gái như Hồ Lâm Ngữ, thẳng thắn nghĩa hiệp. Dáng người các cô ấy không nổi bật, nhưng là người luôn đứng ra chống lại mấy tên 'cặn bã nam' ở tuyến đầu.
Chẳng phải như vậy, sao Hồ Lâm Ngữ thấy Trần Hán Thăng và Thương Nghiên Nghiên có mấy cử chỉ thân mật, thì mặt hằm hằm bước tới: "Hiện tại, khách ngày càng nhiều, ông chủ Trần có phải nên chém gió ít lại có được không?"
Trần Hán Thăng cười hì hì đứng lên: "Quản lý Hồ đã ra chỉ thị, tất nhiên tôi phải nghe rồi."
Thương Nghiên Nghiên bên cạnh nói: "Chuyện kia, tôi nhờ cả vào cậu đấy."
Trần Hán Thăng không trả lời, mà cong ngón tay nhỏ rồi gõ xuống bàn hai cái 'cộc cộc' .
Lập tức, Thương Nghiên Nghiên hiểu ra, trong lòng cũng buông lỏng hơn một chút.
Chẳng trách cô có thể thoải mái ứng phó với phần lớn con trai, loại ký hiệu ngầm thế này cũng hiểu ý.
Còn Hồ Lâm Ngữ bên cạnh ngơ ngác hỏi: "Cậu đang thử đồ bền chắc của bàn mây sao? Thật ra nó rất chắc đấy, lại còn nhẹ nhàng dễ vận chuyển nữa."
Trần Hán Thăng không giải thích: "Loại chất liêu này, nếu không có hoạt động mạnh ở phía trên, căn bản không thể hư được."
Hồ Lâm Ngữ ngạc nhiên: "Trên bàn mây còn có hoạt động nào mạnh được cơ chứ?"
Thương Nghiên Nghiên nở nụ cười tươi rói trở về. Trần Thiêm Dụ giả vờ đến nghe ngóng: "Hai người nói chuyện gì mà anh thấy em vui vậy?"
"À, em chỉ hỏi lớp trưởng con gái mặc quần jean có đẹp không? Cậu ấy nói đẹp."
Thương Nghiên Nghiên lười giải thích nên bịa ra một lý do.
. . .
Trần Hán Thăng bước vào bên trong quán trà sữa, thì có rất nhiều người của hội học sinh chào hỏi. Trần Hán Thăng mỉm cười chào lại, rồi nhìn thấy Thẩm Ấu Sở và Nhiếp Tiểu Vũ đang ngồi xổm ở một góc, tưới cho cho cây cảnh.
Thẩm Ấu Sở chăm sóc rất cẩn thận, một tay cô cầm bình tưới, một tay cẩm khăn bông. Cô phun một lượt từ trên xuống dưới, sau đó dùng khăn bông lau nhẹ nhàng cẩn thận. Mỗi chậu cây cảnh có khi phải tốn tới 10 phút mới xong.
Nhiếp Tiểu Vũ bên cạnh giúp đỡ, cô cẩn thận chỉnh lại từng vị trí chậu cảnh.
Có đôi khi, bởi vì công việc này phải ngồi quá lâu, nên Thẩm Ấu Sở nắm tay thành nắm đấm, đấm nhẹ nhàng vào sau cổ. Bởi vì sự cẩn thận của cô mà hiệu quả rất rõ ràng, mỗi gốc cây dưới sự chăm sóc của cô thì bừng bừng sức sống.
Trần Hán Thăng vừa tới, Nhiếp Tiểu Vũ tự giác đứng lên, nhường không gian riêng cho hai người. Trước khi đi, cô còn chỉ chỉ ra ngoài, ý bảo hành động của hắn và Thương Nghiên Nghiên đã bị Thẩm Ấu Sở nhìn thấy.
Trần Hán Thăng gật đầu, sau đó ngồi chổm hổm bên cạnh Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi lại đặt sự chú ý lên chậu cây cảnh. Trần Hán Thăng cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng duỗi tay ra búng lên lá cây, có khi búng quá mạnh khiến lá cây rung lên một cái.
Thẩm Ấu Sở vội vàng chỉnh lại lá cây, sau đó chu miệng ra, dùng ánh mắt oán trách nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng giả vờ không nhìn thấy, rồi lại bóp nát đất dính bên ngoài chậu cây, khiến cả bàn tay bẩn hết.
Lúc này, Thẩm Ấu Sở mới nhỏ giọng nói: "Không, không được phá rối."
Trần Hán Thăng đưa bàn tay bẩn qua nói: "Vậy cậu giúp mình lau sạch đi."
Thẩm Ấu Sở nghe lời cúi đầu xuống, nắm lấy bàn tay Trần Hán Thăng lau sạch sẽ, kể cả vết bẩn trong kẽ tay.
"Vừa rồi, Thương Nghiên Nghiên nói với mình, cô ấy bị người của phát thanh trường bắt nạt."
Trần Hán Thăng mở miệng nói chuyện: "Có mấy cô gái khác khoa cùng nhau cô lập cô ấy, cô ấy muốn mình đứng ra nói giúp vài câu."
Thẩm Ấu Sở không lên tiếng, chỉ chăm chú vào việc làm, vốn dĩ cô cũng là người ít nói.
"Lúc ấy mình không đồng ý."
Trần Hán Thăng nói tiếp: "Mình cảm thấy chuyện này bình thường trong cuộc sống, chẳng có gì lớn cả. Cậu thấy sao?"
Trong đôi mắt hoa anh đào của Thẩm Ấu Sợ hiện lên sự nghi ngờ, từ lúc nào Trần Hán Thăng làm việc lại hỏi ý kiến cô vậy?
"Cậu cũng không đồng ý đúng không? Vậy mình làm đúng rồi." Trần Hán Thăng nói.
Thẩm Ấu Sở ngạc nhiên, sau đó lắc đầu.
"Vậy rốt cuộc cậu muốn giúp hay không giúp?" Trần Hán Thăng hỏi.
"Giúp."
Thẩm Ấu Sở đơn giản nói: "Nghiên Nghiên là cô gái tốt."