Vương Tử Bác cùng Cao Gia Lương đều rất dễ bị dụ dỗ, một đứa học đại học bách khoa giống như nhà sư trong chùa, còn một đứa trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến thể hiện trước mặt nữ thần ngay tại Giang Lăng.
Cho nên, Vương Tử Bác nhận được tin nhắn của Trần Hán Thăng còn giật mình không biết sao lại được ưu ái như vậy, sau đó lên nhắn tin trả lời: "Gần trường tao có một cửa hàng vịt quay rất nổi tiếng, đến lúc đó sẽ dẫn mọi người cùng Tiêu Ngư Nhi đi nếm thử."
Trần Hán Thăng biết cửa hàng đã tồn tại gần 100 năm này. Tuy hắn biết rồi những vẫn không ngăn cản Vương Tử Bác đang điên cuồng quảng cáo về độ ngon của món ăn này.
Tên này còn muốn gọi mấy bạn học cùng thời trung học đến nữa, đó chính là 2 bạn nữ cũng học tại làng đại học Giang Lăng cũng tới chơi.
Có nhiều người xung quanh như vậy, cộng thêm khả năng tùy cơ ứng biến của mình. Trần Hán Thăng cảm thấy chuyện này không thể 'lật thuyền trong mương' được.
Hắn nghĩ cẩn thận một lúc thì thấy tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ấu Sở.
Cô nàng lên lớp khác biệt rất lớn so với các bạn cùng lớp. Người khác thì suốt ngày chơi QQ, chơi game, còn Thẩm Ấu Sở lúc nào cũng tập trung nghe giáo viên giảng bài.
Nếu như môn học khác thì có thể hiểu được. Nhưng đây là môn máy tính cơ bản, với trạng thái này của Thẩm Ấu Sở có thể hiểu được cô nàng chưa bao giờ được tiếp xúc qua với việc này.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút là có thể hiểu được. Từ xưa đến giờ Thẩm Ấu Sở chắc còn chưa được sờ qua bàn phím máy tình lần nào, có thể mò được vị trí nút khở động đã là rất giỏi rồi.
Hắn lặng lẽ đi lại gần bàn máy tính nơi Thẩm Ấu Sở đang ngồi, nhẹ giọng hỏi: "Cậu trồng bồn Lục La* kia có phải hay không?"
(*Thì Là xanh, cậy trồng ở vùng nhiệt đới, dạng thân dây. )
Thẩm Ấu Sở không ngờ trong giờ học mà Trần Hán Thăng còn dám đi lại trong lớp. Với tính cách Thẩm Ấu Sở có giáo viên cùng các bạn xung quanh, cô bé sẽ không nói lời nào, chỉ gật gật đầu xem như trả lời.
Thật ra, giáo viên sẽ không để ý những việc này, việc đổi đi đổi lại máy tính là việc rất bình thường, bởi vì nơi này toàn là máy tính cũ, không phải phẩn cứng hỏng thì là phần mềm. Kim Dương Minh còn chủ động lại gần chỗ ngồi của Hồ Lâm Ngữ, ai mà ngờ được bọn họ có ý đồ gì đây.
"Lục La nhìn rất đẹp, rất ra dáng."
Trần Hán Thăng khen một câu, sau đó hỏi tiếp: "Cậu có QQ hay không?"
Thẩm Ấu Sở lắc đầu.
"Vậy tớ giúp cậu lập một tài khoản."
Trần Hán Thăng mở ra giao diện, mấy phút sau đã giúp Thẩm Ấu Sở đăng kí một tài khoản, cuối cùng lấy một tờ giấy viết thông tin lên trên: "Đây là tài khoản cùng pass, cậu muốn dùng nickname là gì?"
Thẩm Ấu Sở không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào mật mã Trần Hán Thăng vừa viết.
"Nhìn cái gì, Pass là sinh nhật của mình."
Trần Hán Thăng ngây thơ vô số tội nói ra: "Tớ lo đặt mật khẩu phức tạp quá cậu sẽ không nhớ được, nên quyết định dùng ngày sinh của mình thay thế, có vấn đề gì sao?"
Thẩm Ấu Sở nhìn Trần Hán Thăng, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Có điều, về sau cậu không được tùy ý đổi mật khẩu, bởi vì QQ cùng mật khẩu liên kết với nhau là cố định, nếu đổi lại mật mã thì tài khoản sẽ mất đị hiệu lực."
Trần Hán Thăng nghiêm túc giải thích. Thẩm Ấu Sở thì chăm chú lắng nghe, nghe thấy hai 3 từ mất hiệu lực, thì khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng tập trung tinh thần lắng nghe.
"Nhớ kỹ sinh nhật của tớ sao?"
Thẩm Ấu Sở 'ừ' một tiếng.
Lúc này Trần Hán Thăng mới hài lòng nói: "Vậy bước tiếp theo chúng ta cần nghĩ ra một nick name. Cậu thích loài động vật nào?"
Thẩm Ấu Sở viết lên giấy: "Mèo."
"Gần đây cậu muốn làm việc gì nhất."
"Nhớ nhà."
"Trong nhà có gì?"
"Bà nội, mèo, cùng cái ngõ nhỏ."
Trần Hán Thăng nghĩ một lát, rồi viết lên trên giấy: "Mèo ngõ nhỏ thiếu nữ Thẩm Ấu Sở, cái nick name này cậu thấy sao?"
Thẩm Ấu Sở gật đầu. Cô bé giống như một con mèo nhỏ, mặc kệ Trần Hán Thăng muốn xoay thế nào thì xoay.
"Đầu tiên thêm bạn bè cái đã. Về sau cậu có thể nhắn tin qua QQ cho mình."
Kết quả, Trần Hán Thăng là bạn bè đầu tiên của Thẩm Ấu Sở trên QQ.
Trần Anh Tuấn: Hoa Hồng + Trái Tim.
Thẩm Ấu Sở nhìn thấy dòng tin nhắn này mà mặt đỏ tía tai. Cô còn chưa quen với việc gõ bàn phím, chỉ có thể dùng ngón chỏ ấn từng phím một theo kiểu mổ cò, dẫn đến một phút chỉ đánh được vài chữ, sau đấy nghĩ ngợi thế nào lại xóa đi.
"Giọt nước, giọt nước, giọt nước."
Trần Hán Thăng nhìn tin nhắn trên QQ, nhịn không được nở nụ cười. Thẩm Ấu Sở đánh mãi mới được mấy cái icon biểu lộ cảm xúc.
Mèo ngỏ nhỏ thiếu nữ Thẩm Ấu Sở: Mỉm cười.
Trần Anh Tuấn: Mỉm cười.
. . .
Sau khi hết tiết tin học, Trần Hán Thăng lập tức đi đến Chợ Nghĩa Ô để làm tờ rơi cùng băng rôn tuyên truyền, sau đó trở về hội trường trung tâm.
Dạ hội chào đón tân sinh viên ngày càng tới gần, làm cho không khí trong hội trường cực kỳ náo nhiệt.
Bộ phận đối ngoại chỉ phụ trách kiếm tiền tài trợ, còn bộ tuyên truyền sẽ có nhiệm vụ trang trí sân khấu, cùng địa điểm tổ chức dạ hội. Nhóm này đang chỉ đạo những người có tiết mục biểu diễn đêm dạ hội diễn thử. Trần Hán Thăng thấy được lớp hai Hành Chính Công có 2 tiết mục bao gồm đọc thơ và múa tập thể.
Thành viên hội học sinh có người đang điều chỉnh ánh sáng đèn, có người trang trí bóng bay, có người đứng trước sân khấu tập kịch, trải nghiệm trước không khí trước khi biểu diễn.
Tóm lại, việc đứng trong hội trường thôi mà mồ hôi nhễ nhãi, làm cho không ai nhận ra không khí Kiến Nghiệp đã bước vào đầu thu.
Thích Vi cùng toàn thể thành viên bộ đối ngoại đang đứng xem tập kịch. Trần Hán Thăng lại gần hỏi: "Băng rôn chuẩn bị treo ở đâu?"
"Treo ở cửa trung tâm hội trường 1 cái, treo ở nhà ăn 1 cái, treo ở sân thể dục một cái."
Thích Vi đã xác định đâu vào đấy vị trí treo băng rôn rồi.
Trần Hán Thăng gật đầu, chuẩn bị kéo theo Hà Binh cùng Vương Nham Tùng đi treo băng rôn, thì phó chủ tịch Tả Tiểu Lực đột nhiên đi tới.
"Lấy băng rôn ra tôi nhìn qua một chút."
Tả Tiểu Lực cau mày nói.
Trần Hán Thăng không thèm để ý đến tên này. Tả Tiểu Lực không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn Hồ Tu Bình cùng Mục Văn Linh nói ra: "Băng rôn Trần Hán Thăng làm có chút vấn đề, treo lên sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của hội học sinh chúng ta."
Hồ Tu Bình cùng Mục Văn Linh liếc nhìn nhau. Trần Hán Thăng cảm thấy tên chó chết này thực sự đáng ghét, nên đi đến tự mình mở băng rôn ra: "Chữ nào vứt bỏ hình tượng của chúng ta?"
Trên băng rôn hiện ra rõ ràng: "Phòng 101 tòa nhà F, nhiệt liệt chào mừng đêm dạ hội chào đón tân sinh viên khoa Nhân Văn, khai mạc tốt đẹp."
"1000 tệ tiền tài trợ tôi kiếm về chỉ có một nhà, không được sao?"
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
Loại tình huống này rất ít xảy ra, nhưng không phải là không thể. Người ta đã bỏ tiền nhiều như vậy, thích treo cái gì mà chả được, đó không phải là vấn đề gì quá to tát.
Tả Tiểu Lực chỉ vào dòng chữ 'phòng 101 khu nhà F' nói ra: "Chỗ này cũng không hợp lý. Những băng rôn trước đây đều là XX tên người tài trợ, còn chỗ này là địa chỉ."
"Khi treo cái này lên, người ta thấy được cách thức không được thống nhất, sẽ nghĩ chúng ta không đủ thành tâm làm nên buổi dạ hội này."
Mục Văn Linh hiểu được, đây là Tả Tiểu Lực có tình giở trò. Buổi dạ hội thì ngày càng đến gần, không ngờ trong nội bộ còn đấu đá lẫn nhau.
"Tiểu Lực, chúng ta cần đặt sự chú ý vào trong những tiết mục, không nên vì những việc nhỏ mà làm công việc trở nên khó khăn hơn."
Mục Văn Linh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Tả Tiểu Lực cười xem thường. Mục Văn Linh có quan hệ với Thích Vi, khẳng định đứng về phía bộ đối ngoại. Tên này quay sang nói chuyện với Hồ Tu Bình: "Ông biết ông chủ phòng 101 tòa nhà F này là ai không?"
"Đừng dùng lời lẽ kích động mọi người. Chủ của phòng 101 tòa nhà F này là tôi. Tôi là người dùng việc làm thêm đứng ra lập nghiệp."
Trần Hán Thăng đứng ra thừa nhận, nói xong lập tức bước ra phía bên ngoài để treo băng rôn, căn bản không thèm nhìn Tả Tiểu Lực lấy một lần.
Những người trong hội học sinh tỏ ra kinh ngạc, không nghĩ tới sinh viên năm nhất dã dám đứng ta lập nghiệp.
Mục Văn Linh cũng không thèm để ý đến Tả Tiểu Lực nữa, mà xoay người đi lên sân khấu tiệp tục diễn tập tiết mục.
Tả Tiểu Lực nhìn chằm chằm về hướng Trần Hán Thăng vừa bước đi, rồi từ từ nói ra với Hồ Tu Bình: "Hắn đang lợi dụng hội học sinh để tuyên truyền cho việc cá nhân của hắn."
Hồ Tu Bình nghe xong cũng không lên tiếng.
"Hắn không thích hợp làm việc tại hội học sinh, chí ít vị trí phó bộ trưởng bộ đối ngoại là không thích hợp."
Hồ Tu Bình lắc đầu: "Phó bộ trưởng đã báo cho đoàn ủy lập hồ sơ rồi."
Tả Tiểu Lực cười nói: "Cô Thục Mạn phụ trách việc này đang đi học thêm ở ngoài, nghe nói vừa mới về."
"Cô ấy không hiểu rõ tình huống. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần nhắc lại sự việc vừa rồi, sau đó nói vị sinh viên này không làm tốt công việc của một phó bộ trưởng là được."
Tả Tiểu Lực nhìn Hồ Tu Bình: "Dù sao, hắn cũng không hề tôn trọng ông."
Hồ Tu Bình suy nghĩ thật lâu, rồi dứt khoát nói: "Hoàn toàn chính xác."