Sau khi,Đào Lập Tùng ăn xong miếng rau cải trộn ớt cuối cùng, hương vị vẫn còn đọng lại, cảm xúc nói ra: "Tôi đã rất nhiều năm không được nếm qua món ăn hằng ngày dưới quê, cảm ơn em làm ra món này, đã giúp tôi nhớ lại hương vị tuyệt vời này."
Bây giờ, Trần Hán Thăng mới biết Đào Lập Tùng là người Xuyên Du.
"Hiện tại, chúng ta bắt đầu học, dù cho đã chậm mất 20p."
Đào Lập Tùng liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng: " Thế nhưng tôi cảm thấy 20 phút này rất đáng giá, bởi vì hành động thực tế bao giờ cũng có tính lý luận cùng tác dụng hơn những lý thuyết xuông trong sách vở. Ngày hôm nay tôi muốn giảng về cách tăng cường tính liên kết trong tập thể."
Đào Lập Tùng bắt đầu giảng dạy, có điều người thầy này có rất nhiều tâm tư. Kiểu như thầy ấy dùng chuyện vừa mới xảy ra làm ví dụ cho bài giảng của mình.
"Ảnh hưởng đến tính liên kết trong tập thể cần có người, được các thành viên khác nghe theo, có địa vị nhất định trong tập thể đó, hành vi của lãnh đạo chủ chốt quyết định. . ."
"Tính liên kết của tập thể. Giống như vừa rồi, tất cả mọi người ăn rau cải trộn ớt vậy. Các bạn cảm giác dạ dày nóng bỏng khó chịu, nhưng đồng thời xuất hiện cảm giác ấm áp trong lòng. Ngược lại, nếu lúc nãy có bạn nào không ăn, bạn ấy thuộc về người có tính bài ngoại, bởi vì hành vi của bạn ấy cùng mọi người không đạt được sự nhất trí."
"Địa vị bên trong tập thể lớp, lớp trưởng cùng bí thư đoàn là người phụ trách tổ chức hoạt động lớp. Hai người này đã đạt được sự tín nhiệm của các bạn trong lớp, nếu không phải vậy thì túi rau cải ớt này sẽ không thể hết như thế này được."
"Về phần lãnh đão trung tâm của lớp. Bạn lớp trưởng lớp này là người dùng phương thức trực tiếp để giải quyết vấn đề, cũng như theo đuổi sự cách làm việc tốt nhất để đạt được sự cân bằng trong tập thể. Cậu ấy có thể giữ gìn quyền lợi cơ bản của mỗi người trong tập thể một cách hoàn hảo nhất."
. . . . .
Trần Hán Thăng có chút ngượng ngùng. Tuy rằng, hắn sẽ đối sử với các bạn trong lớp là như vậy. Nhưng hắn đối sử với Thẩm Ấu Sở lại lệch ra khỏi quỹ đạo này, bởi hắn có tình cảm với cô bé.
Sau khi tan học, các bạn trong lớp đều chuẩn bị trở về ký tức xá. Trần Hán Thăng tìm Thẩm Ấu Sở nói: "Cậu ở chỗ này chờ tớ một lúc, tớ đi mua một ít đồ."
Cả buổi sáng tâm tình bên trong của Thẩm Ấu Sở lúc lên lúc xuống giống như là đồ thị hình Sin vậy.
Bạn học ghét bỏ thức ăn chính mình làm ra, khi đấy là thất vọng tràn trề.
Trần Hán Thăng "ép buộc" các bạn đến thưởng thức, tâm tình lại biến thành cảm động.
Cuối cùng, Đào Lập Tùng dùng lý luận kết hợp với thực tế để phần tích vấn đề này. Bản thân bỗng nhiên cảm thấy hiểu ra nhiều điều nhưng vẫn còn một chút đắn đo trong lòng.
Cái bóng người ấy, ở trong chính tâm trí của cô ngày càng lớn.
Chỉ chốc lát sau, Trần Hán Thăng trở lại, trong tay cầm theo một lọ dầu thơm.
"Xắn tay áo lên." Trần Hán Thăng nói.
Thẩm Ấu Sở có chút bất tiện. Trần hán Thăng hơi nhướng mày quát lên: "Nhanh lên một chút."
" Ừ, ừ, ừ."
Thẩm Ấu Sở bị dọa sợ, chỉ có thể chậm chạp xắn tay áo đồng phục lên.
Trần Hán Thăng cảm thấy động tác của cô bé quá chậm, dứt khoát cầm tay Thẩm Ấu Sở, nhanh chóng sắn tay áo lên tận cổ tay, làm lộ ra cánh tay giống như ngó sen, thuôn dài trắng trẻo.
Chỉ là trên làn da trắng ấy xuất hiện một vài vết đỏ, làm cho cảnh đẹp không còn hoàn hảo nữa. Trần Hán Thăng nhìn thấy mà đau ở trong lòng.
Thẩm Ấu Sở giãy dụa muốn rút tay về, có điều bị Trần Hán Thăng trừng mắt làm cho cô bé không dám cựa quậy nữa. Cô nàng chỉ còn cách phản kháng bằng giọng yếu ớt của mình: "Có thể, để chính mình bôi được không?"
Trần Hán Thăng cơ bản không phản ứng. Hắn lấy một ít dầu thơm bỏ vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cúi đầu thoa lên những điểm đỏ dọc theo cánh tay.
Thẩm Ấu Sở nhìn đỉnh đầu của Trần Hán Thăng, chính cậu ấy đang giúp cô xoa thuốc, chăm chú cẩn thận thêm vào đó một chút ngang ngược.
"Tay này được rồi, tay khác."
Trần Hán Thăng cúi đầu nói.
Thẩm Ấu Sở tựa hồ quen thuộc. Cô bé yên lặng kéo tay áo lên, sau đấy đưa đến trước mặt Trần Hán Thăng.
"Thật khờ."
Trần Hán Thăng trong lòng cười cợt, cũng không biết nói là Thẩm Ấu Sở vì trò đùa của mình mà bận bịu hai ngày, hay là nói hoản cảnh cuộc sống sinh ra tính cách này.
Sau khi bôi xong hai cánh tay, Trần Hán Thăng lại hỏi: "Trên bắp chân có điểm đỏ không?"
Thẩm Ấu Sở gật đầu.
" Vậy thì cởi quần ra đi."
Trần Hán Thăng không cảm xúc nói.
Thẩm Ấu Sở nghe xong lập tức trở nên căng thẳng, thỉnh cầu nói: " Tớ muốn chính mình bôi."
Trần Hán Thăng mặt dọa nạt không nói thêm lời nào.
"Cầu xin cậu."
Cặp mắt hoa đào của Thẩm Ấu Sở bắt đầu ướt.
Trần Hán Thăng lúc này mới không đùa nữa: "Cầm dầu thơm mang về, nếu cảm thấy ngứa không được dùng tay gãi."
Thẩm Ấu Sở dùng mu bàn tay lau nước mắt, yên lặng gật đầu.
"Bình rau cải ớt định tặng cho Vu Bí thư ở đâu rồi?"
Trần Hán Thăng nhớ tới việc này, cần phải xác nhận lại. Hắn sợ không cẩn thận sẽ ăn mất.
Thẩm Ấu Sở từ trong túi lấy ra một bình thủy tinh, bên trong đều là rau cải ớt. Trần Hán Thăng đang muốn cầm lấy, không nghĩ Thẩm Ấu Sở lại lấy ra một bình.
"Cho tớ?"
Trần Hán Thăng chỉ bản thân hỏi.
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt gật đầu.
Trong phòng học lại yên tĩnh, chỉ có gió thu " Hiu, hiu, hiu" thổi.
Qua nửa ngày, Trần Hán Thăng mới mở miệng hỏi: "Buổi trưa muốn ăn cơm cùng nhau không?"
"Không được, không được."
Thẩm Ấu Sở vẫn cảm thấy không tiện, cùng nhau ăn cơm đối với cô thì có chút khó.
Trần Hán Thăng không miễn cưỡng, có điều hai người lại còn cách xa nhau, Trần Hán Thăng đột nhiên hỏi: "Tại sao cậu lại luôn cúi đầu?"
Thẩm Ấu Sở xấu hổ không muốn trả lời.
"Đến cả tớ cũng không thể biết?" Trần Hán Thăng nhíu mày hỏi.
Thẩm Ấu Sở cúi đầu nhìn đôi giày vải màu xám trắng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Bà của tớ nói tớ xinh đẹp, không cho tớ thường xuyên ngẩng đầu."
Trần Hán Thăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, vậy đây là thủ đoạn để những tập thể nhỏ yếu tự bảo vệ mình.
"Khuôn mặt xinh đẹp thực ra cũng không quá an toàn. Mình cũng đã thấy qua nhiều, nên hiểu rất rõ điều này."
Trần Hán Thăng đồng ý
nói.
...
Trần Hán Thăng trở về ký túc xá thì phát hiện thần thái Kim Dương Minh đã trở lại vẻ giả dối mọi ngày. Cu cậu không ngừng phàn nàn về cái chân quá thối của Dương Thế Siêu, đôi khi quay qua chỉ trích Quách Thiếu Cường không nên hút thuốc la trong phòng, có lúc còn tức giận việc Đái Chấn Hữu để quần lót ở trên đầu giường, làm ảnh hưởng đến phong thủy của phòng 602.
Dương Thế Siêu không nhịn được nữa, lập tức bật lại: "Lão lục mày làm cái mẹ gì thế, đang thất tình mà vẫn có tinh thần như vậy được à?"
Kim Dương Minh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: " Thượng Đế vì tớ đóng một cách cửa sổ, tất nhiên muốn mở ra cho tớ một cách cửa mới, hiện tại tớ không muốn cái cửa sổ kia nữa. Tớ muốn đi thẳng vào cửa chính cơ."
Lý Quyến Nam lập tức nhận ra vấn đề: "Cậu lại tìm được mục tiêu mới rồi?"
"Người lớn đang nói chuyện con nít xen vào làm gì? Tập trung vào đọc xách đi!"
Kim Dương Minh căn bản không muốn trò chuyện cùng Lý Quyến Nam, đó chính là một thanh niên trong đầu chỉ biết học tập.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, quyết định gọi Kim Dương Minh ra ngoài ban công, đưa cho một điếu thuốc.
Kim Dương Minh từ chối: "Trần ca, anh biết em không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bạc, là một thanh niên tốt."
"Cứ cầm đi, lúc nữa sẽ dùng tới."
Trần Hán Thăng bật lửa xong, hút một hơi sau đấy nói: "Lão lục, mày nhìn ra Thẩm Ấu Sở sao?"
Kim Dương Minh sửng sốt một chút, tâm tư của chính mình bị nhìn thấu: "Tứ ca, anh cũng biết dáng vẻ thực sự của cô ấy sao? Từ trước tới giờ mọi người đều bị cô ấy lừa gạt, luận về vẻ ngoài thì Thương Nghiên Nghiên nhiều nhất chỉ làm nha hoàn cho Thẩm Ấu Sở, không nghĩ tới ở đây cũng có người xinh đẹp cấp bậc này. . ."
Trần Hán Thăng nghe Kim Dương Minh lải nhải nói, đã thế còn không ngừng hạ thấp Thương Nghiên Nghiên. Hắn đột nhiên ngắt lời thằng này mà nói: "Cô ấy là của tao."
"Cậu, cậu?"
Kim Dương Minh há hốc mồm sững sờ nhìn Trần Hán Thăng, mãi đến khi nhận ra đáp án, Kim Dương Minh thở dài một hơi: "Trần Ca, cho mượn bật lửa."
Cậu thấy đấy, tôi đã nói kiểu gì mà chẳng phải dùng.
Ban đêm, rất nhanh đã đến giờ đi ngủ, bỗng điện thoại tại phòng 602 đột nhiên vang lên.
Lý Quyến Nam bắt máy: "Này, làm sao không ai nói chuyện thế hả?"
Trần Hán Thăng trong lòng cảm thấy hơi động, lập tức đi tới cầm lấy điện thoại nói lên: "Tôi là Trần Hán Thăng."
"Ngủ, ngủ ngon."
Thẩm Ấu Sở cẩn thận từng li từng tý truyền âm thanh qua loa. Cô còn muốn nói thêm một chút gì đó nữa, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ này.
Trần Hán Thăng cười cười, thật ra giữa người với người thì "ngủ ngon" thực sự không giống nhau.
Đối với Thẩm Ấu Sở ngủ ngon, khả năng cao là sáng sớm thức dậy có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, buổi trưa nhìn thấy mây trắng, chạng vạng tối được cơn gió nhẹ thổi qua. Tất cả điều này chỉ là ẩn đi trong lời nói của cô nàng.
"Ngủ ngon, nhớ giữ gìn sức khỏe."