Trần Hán Thăng nói chuyện xong với đội lắp đặt thiết thị, thì gọi giám sát Hồ Lâm Ngữ lại nói: "Quản lý Hồ vất vả rồi. Mấy ngày nay không có chuyện gì đặc biệt xảy ra chứ?"
"Quán trà sữa trong trường học thì có chuyện gì được chứ."
Hồ Lâm Ngữ khinh thường nói, có điều vẫn kể lại tỉ mỉ hai chuyện nhỏ.
"Có việc, Ấu Sở biết cửa hàng trà sữa này do cậu mở rồi."
Hồ Lâm Ngữ hơi xấu hổ nói: "Tôi lở miệng nói, nên dứt khoát thừa nhận."
"Không sao."
Trần Hán Thăng không để ý nói: "Quán trà sữa khá đơn giản, không giống như công việc chuyển phát nhanh, cũng rất ít có chuyện đột xuất xảy ra. Cô ấy có nhiều thời gian vào thư viện đọc sách."
"Còn một chuyện."
Hồ Lâm Ngữ cau mày nói: "Hai ông chủ của cửa hàng ăn vặt thường xuyên đến đây đi đi lại lại, quan sát tiến độ công việc của chúng ta. Bọn họ còn thường xuyên hỏi han ai là ông chủ của cửa hàng này nữa."
"Ông chủ cửa hàng đồ ăn vặt?"
Trần Hán Thăng lặp lại câu này. Bình thường, nếu người có thể mở được cửa hàng đồ ăn vặt, cửa hàng trái cây thì người nâng đỡ phía sau hoạt động rất khôn khéo. Hắn biết có rất nhiều người trong trường học muốn thuê căn nhà kho này, có điều đều bị Lục Cung Siêu gạt đi.
"Xem ra, mình đã vô tình lấy đi đồ vật nhiều người yêu thích."
Trần Hán Thăng nắm chắc chuyện này, nhưng không nói rõ tình huống phức tạp cho Hồ Lâm Ngữ nghe, mà hỏi ngược lại: "Bọn họ còn nói gì hay không?"
Hồ Lâm Ngữ nói: "Hai ngày trước, chúng ta phá một bên tường, thay bằng một lớp kính khiến đám người bọn họ giật mình, nên họ có qua đây hỏi chúng ta làm vậy đã được trường học cho phép chưa?"
"Cậu trả lời thế nào?" Trần Hán Thăng tiếp tục hỏi.
Hồ Lâm Ngữ lắc đầu: "Tôi còn chưa kịp nói, vì lúc đó Nhiếp Tiểu Vũ cũng ở đây. Cô ấy lớn tiếng quát, chuyện chẳng liên quan đến bọn họ, nói bọn họ quản lý tốt cửa hàng của mình đi."
Tính Nhiếp Tiểu Vũ tương đối thẳng, thời điểm cô ấy tức giận ai cũng dám nói.
"Mặt khác, cách trang trí của cửa hàng có nhất thiết phải nhiều kính vậy không?"
Hồ Lâm Ngữ chỉ vào nhà kho đã thay đổi hoàn toàn, nghi ngờ hỏi.
"Cậu nhìn có thấy đẹp không?" Trần Hán Thăng hỏi lại.
Hồ Lâm Ngữ thật thà nói: "Đẹp thì đẹp, nhưng nhìn qua hơi ảo."
Trần Hán Thăng mỉm cười. Thời trước, hắn là khách quen của quán bar Hồ Đào, nên vận dụng cách thiết kế vào cho quán trà sữa.
Tôn chỉ hàng đầu là loại bỏ hết bức tường xi măng lạnh lùng, chẳng chút mỹ quan nào, thay thế bằng những bức tường kính tạo không khí dịu dàng, nhẹ nhàng.
Trước đó, bốn phía căn nhà kho đều là tường xi măng. Sau khi Trần Hán Thăng hỏi qua ý kiến của đội thiết kế, xác định rõ nếu đổi 2 mặt thành kính sẽ không ảnh hưởng gì đến căn phòng, hắn lập tức quyết định thay đổi.
Sau khi đổi thành tường kính, căn phòng đen xì bỗng chốc trở nên trong suốt, đặc biệt một bên tường còn đối diện với sân thể dục. Người ngồi trong đó có thể nhìn xem trận bóng, người chạy bộ, còn có nhiều cảnh hấp dẫn khác nữa.
Mặt khác, trước cửa Trần Hán Thăng còn đặt mấy bộ bàn ghế, trên mỗi bàn có một cái ô to che nắng, làm vậy sẽ giúp diện tích kinh doanh rộng thêm.
Dù sao, căn phòng chỉ có 60 mét vuông mà tiền trang trí sửa chữa đã hơn 30 nghìn, nên Trần Hán Thăng cần mở rộng mặt bằng nhằm thu hồi vốn.
"Làm gì có chuyện ảo hay không ảo, đây là giấc mộng ở trong đời sống thực tế."
Trần Hán Thăng tin tưởng mười phần: "Đến lúc đó, chúng ta tổ chức hát nhạc sống. Đêm đến, dưới ánh đèn dịu dàng, mặc kệ nhóm người đến tổ chức tiệc tối, thảo luận về cuộc thi biện luận, hay chỉ là bạn bè, các cặp đôi yêu nhau, ai còn muốn đến một nhà hàng hai tầng tẻ nhạt?"
"Ông đây muốn kéo toàn bộ học viện tài chính lên một tầm cao mới. Ít ra, người từng ngồi đây uống trà sữa, sau này không còn cảm thấy ngồi Starbucks quá cao sang."
Trần Hán Thăng bước đi nhẹ nhàng, lần nữa vào trong quán.
. . .
Công trình sửa chữa lớn nhất là thay đổi tường xi măng thành tường kính, thì bây giờ đã hoàn thành. 'Bà chủ khờ' Thẩm Ấu Sở đang cầm lấy túi nhựa cao su, giúp đỡ chét lên khe hở những tấm kính.
Thời điểm cô làm việc thường sử dụng quần áo cũ. Nên trên quân áo, vị trí đầu gối vào khuỷ tay hư hại, giống như một lớp che mặt móng dính, đụng nhẹ là có thể rách bất kỳ lúc nào. Còn đôi giày màu trắng đã bị bụi đất trang trí thành đủ loại màu sắc, nhìn qua giống như giày của Tiểu Hôi trong phim hoạt hình.
Có điều, thời điểm Thẩm Ấu Sở làm việc vô cùng chăm chú, cô cẩn thận từng li từng tí nhét nhựa cao su vào từng khe hở giữa hai tấm kính, sau đó sử dụng bàn chải chà chà. Đôi khi nhựa cao su dính vào ngón tay của cô, khiến cô chỉ còn cách lấy tấm giấy giáp dẻo, cẩn thận lau nó đi.
Trần Hán Thăng đứng bên cạnh nhìn. Ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu lên khuôn mặt Thẩm Ấu Sở, lại càng tôn thêm làn da hồng hào, lúc cúi đầu xuống làm lộ ra cái cổ trắng ngà, phản xạ ánh sáng nhè nhẹ. Cặp mắt hoa anh đào tràn đầy sức sống, đang chăm chú nhìn vào những khe hở trên kính.
Mái tóc dài của cô đã buộc thành đuôi ngựa, không giống Tiểu Ngữ Nhi buông dài thẳng tắp, mà tóc Thẩm Ấu Sở rất tự nhiên, càng tôn làm tôn lên khuôn mặt như ánh trăng trong đêm tối.
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy Trần Hán Thăng đứng bên cạnh mình, thì khuôn mặt đang chăm chú lộ ra một chút vui mừng rạng rỡ.
Ở đây còn rất nhiều người, nên cô thẹn thùng không dám nói 'cuối cùng cậu cũng về' hay 'mình rất nhớ cậu', mà ngược lại cô giơ giơ đôi tay dính chút nhựa cao su, nói nhỏ: "Mình đang bôi keo lên kính."
"Mình thấy rồi."
Trần Hán Thăng nhướng cằm lên: "Cậu tiếp tục đi."
"À, à."
Thẩm Ấu Sở nghe lời quay người lại, nhưng bởi vì Trần Hán Thăng vẫn ở đằng sau, nên trong lòng cô thêm phần căng thẳng, khiến tay cầm bình nhựa cao su hơi run, mấy lần bôi nhựa lên cả mặt kính.
Cô đang nghĩ không biết có bị chửi không, đột nhiên phía sau vang lên tiếng thở dài của Trần Hán Thăng, khiến khuôn mặt của Thẩm Ấu Sở có phần chán nản.
Nhưng ngay sau đó, Trần Hán Thăng éo sát người vào, nắm lấy hai tay Thẩm Ấu Sở, chuẩn xác quẹt một lớp keo vào điểm nối giữa miếng kính.
"Rất khó sao?" Trần Hán Thăng hỏi.
Thẩm Ấu Sở thẹn thùng lắc đầu, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng chuyện này cô thường làm rất tốt, vậy mà có Trần Hán Thăng ở bên cạnh, se làm cho động tác của cô trở nên mơ hồ.
Hồ Lâm Ngữ liếc mắt nhìn thấy cảnh này, lại quay qua trách móc đám thợ sữa chữa phải đề cao tiêu chuẩn công việc thêm nữa.
Đội trưởng đội trang trí bĩu môi. Ông ta nghĩ thầm, nếu biết người giám sát không phải bà chủ, đã trực tiếp từ chối một vài ý kiến không hợp lý rồi.
Trong phòng, ngoại trừ những người này, có có một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, nhìn qua rất giống một sinh viên, nhưng thật ra không phải sinh viên. Cô ấy chính là người làm tại cửa hàng trà sữa ở chợ Nghĩa Ô mà Khánh Trần mới mới về, làm 'giáo viên dạy trà sữa' .
Vì giấc mộng đại học, cũng là ước mơ được làm việc trong sân trường đại học, mà Diệp Học Lan chủ động tới đây xin việc, bỏ cả một tháng tiền lương mà bà chủ ở chợ Nghĩa Ô còn nợ lại.
Mọi thứ trong Tài Viện với cô đều mới lạ, từ nhà ăn, thư viện, hồ nhân tạo, hay sân thể dục. Diệp Học Lan cảm nhận được mùi vị tri thức rất nồng ở trong này.
Đã thế còn rất nhiều cặp đôi sinh viên yêu nhau, là những thứ Diệp Học Lan chưa từng thấy qua. Hình ảnh cặp đôi yêu nhau rõ ràng nhất, chính là ngay trước mắt, giữa Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở. Cặp đôi khiến cô vô cùng hâm mộ.
"Tiểu Diệp, mấy ngày này đã làm quen nhiều chưa? Có hối hận vì quyết định này không?"
Trần Hán Thăng vừa quẹt keo lên khe hở kính vừa chủ động quan tâm đến Diệp Học Lan.
"Quen nhiều rồi."
Diệp Học Lan vững vàng nói: "Cũng chẳng có gì phải hối hận, còn phải cảm ơn ngài cho tôi cơ hội này."
Thật ra, cô cũng rất tò mò. Tại sao Trần Hán Thăng muốn lập nghiệp ở trong trường đại học, đây chẳng phải là nơi nên dành toàn lực cho học tập sao?
Có thể nói, đồng chí Tiểu Diệp còn chưa hiểu sâu về đời sống sinh viên. Sau này, nếu cô hiểu hết sẽ cảm thấy, môi trường đại học không chỉ có loại người như Trần Hán Thăng, còn có Dương Thế Siêu và Kim Dương Minh, loại thiếu niên suốt ngày cắm mặt ở quán net, chơi CS.