"Tớ nợ nhiều tiền như vậy rồi?"
Ở trong điện thoại Vương Tử Bác tỏ ra rất giật mình.
"Làm sao, còn không tin?"
Trần Hán Thăng nói: "Có cần tớ kể lại củ thể hay không? Lần ăn cơm Tây ở Tân Thị Khẩu là 800, phí đăng ký học lái xe cho Hoàng Tuệ là 1000, hình như còn có 600 tiền sinh hoạt phí… "
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa."
Vương Tử Bác rầu rĩ nói: "Cậu nói một câu, tim tớ đau thêm một lần."
Trần Hán Thăng cười cợt: "Hiện tại nếu cậu chưa muốn trả tiền, thì nhanh chóng sắp xếp cho tớ cùng Tiểu Dung Ngư cùng nhau gặp mặt."
Vương Tử Bác có chút bận tâm: "Lần này tớ lừa Tiểu Ngư Nhi một lần, chắc chắn sẽ làm độ tin tưởng của tớ trong lòng cậu ấy xuống, lần sau chắc chắn cậu ấy sẽ không còn tin tưởng tớ nữa."
"Đây không được gọi là lừa, cậu gọi cô ấy đến ăn cơm trước, sau đó tớ cố ý đến trễ một tý làm như là nửa đường gặp mặt không phải là được hay sao?"
Trần Hán Thăng hận ngữ khí của mình không thể rèn sắt thành thép*.
* chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được
"Tổ chức ở đâu để có thể có sự trùng hợp như thế đây?"
Vương Tử Bác lẩm bẩm: "Hai ta đều biết Tiểu Ngư Nhi rất là thông minh. Cô ấy nhất định đoán được mọi chuyện, chúng ta nên bàn bạc cho cẩn thận đi."
"Tử Bác."
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Biết tại sao lâu như vậy rồi, cậu cùng Hoàng Tuệ cũng không thân hơn được một tý nào hay không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì cậu không hiểu nữ nhân, tớ cứ như vậy nghĩ trăm phương ngàn kế để tới gần Tiểu Ngư Nhi, không có khó khăn cũng phải tạo ra khó khăn, chính là muốn thể hiện ra một loại không muốn."
Trần Hán Thăng vừa đi vừa nói chuyện: "Chỉ cần Tiểu Ngư Nhi đối với tớ còn có một chút cảm tình, sau này cậu ấy nhận ra được ý tứ của cậu, cậu ấy không chỉ trách cậu mà còn rất là cảm kích đấy."
Lần này Vương Tử Bác rốt cuộc cũng đã hiểu ra, thế nhưng cậu ta lại bị Trần Hán Thăng đả kích cũng có chút khó chịu: "Luôn nói cậu là người có trình độ cao thâm, vậy cậu dạy tớ một tý. Tại sao mỗi lần Hoàng Tuệ nói đi tắm rửa xong là không có hồi âm gì nữa thế? Và tớ nên làm như thế nào đây?"
"Biện pháp tốt nhất là tấn công trực diện."
"Nếu như tớ không làm được?"
"Cậu thực sự muốn làm con chó liếm giày sao. "
Trần Hán Thăng giáo dục nói: "Vậy lần sau lúc Hoàng Tuệ lại nói mình muốn đi tắm rửa, cậu trả lời một câu: “Tắm rửa sạch sẽ như vậy, có đúng hay không cậu muốn xuất hiện một cách thơm ngát trong giấc mơ của tớ đúng không?"
"Như thế có quá trực tiếp không?" Vương Tử Bác có chút thấp thỏm hỏi.
Trần Hán Thăng "Ha hả" nở nụ cười: "Điều này cũng phải xem người đó là ai, nếu như là Tiểu Ngư Nhi thì trăm phần trăm sẽ ở trong danh sách đen của cậu ấy, thế nhưng đối với Hoàng Tuệ thì nhất định là được, cô ấy chắc chắn sẽ hồi âm lại cho cậu."
Buổi tối lúc 9 giờ cùng ngày, Vương Tử Bác gọi điện thoại nói cho Trần Hán Thăng, Hoàng Tuệ quả nhiên đã hồi âm.
······
Những ngày kế tiếp, khóa huấn luyện quân sự của tân sinh viên bắt đâu, cùng với chuyện đó thì viện cùng những hệ học sinh cũng đang bắt đầu tuyển người.
Việc tiếp nhận cái mới thì cũng mang ý nghĩa sẽ nhiều “Người cũ” lui ra.
Thực ra là chủ tịch hội học sinh hệ nhân văn Mục Văn Linh năm 4 đã lui ra, phó chủ tịch Thích Vi cũng đang không có bất kỳ ai cạnh tranh cho chức ghế chủ tịch kế nhiệm này cả.
Trần Hán Thăng trực tiếp bỏ qua bộ trưởng trở thành phó chủ tịch, có điều không ai đưa ra ý kiến phản đối.
Một phó bộ trưởng còn lại là người thuộc ban tuyên truyền tên là đông lệ, là một người dân tộc giỏi ca múa.
Cho tới ban liên lạc đối ngoại, Diêu Khánh Quốc giờ cũng đã đến năm 4 rồi nên cũng không làm chức bộ trưởng nữa, cũng may nhờ có Trần Hán Thăng nhường chỗ, vì lẽ đó trên CV của Diêu Khánh Quốc là "Bộ trưởng" mà không phải "Phó bộ trưởng" .
Năm 2 Nhiếp Tiểu Vũ tiếp nhận làm bộ trưởng ban liên lạc đối ngoại hệ nhân văn, cô làm việc có trách nhiệm cùng với là người có năng lực mạnh nhất, cũng là người mà Trần Hán Thăng tín nhiệm.
Nói khái quát thì bên trong hệ nhân văn đều đã có sắp xếp rõ ràng, dù sao thì Trần Hán Thăng cũng lăn lộn ở đây một năm, chủ tịch bây giờ là sếp cũ của mình, ngay cả Hồ Lâm Ngữ cũng tiến vào đây làm phó bộ trưởng.
Có điều bên viện hội học sinh thì khá là phức tạp, dù sao toàn bộ Tài Viện mười mấy cái ban hệ đều tụ họi lại đây, Trần Hán Thăng mặc dù là ban liên lạc đối ngoại bộ trưởng, có điều cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với những người đứng đầu những hệ này.
Vốn là Trần Hán Thăng là bị Trần Thiêm Dụ gọi đi họp, Quan Thục Mạn triệu tập đoàn ủy cùng cán bộ viện hội học sinh thương lượng về chuyện đại hội thể dục thể thao của trường.
Đại hội thể dục thể thao thực ra nên tổ chức ở đầu năm nhưng mà bởi vì bệnh đường hô hấp(SARS) nên mới bị hoãn lại, bây giờ Tài Viện muốn tổ chức đại hội ở mùa thu để bù đắp.
Sau khi họp xong thì Trần Thiêm Dụ lập tức nói: "Cậu tốt xấu gì cũng là bộ trưởng ban liên lạc đối ngoại, chút nữa nên gặp gỡ mấy phó bộ trưởng cùng trợ lý đi."
Trần Hán Thăng một nghĩ cũng đúng, cũng không thể tên của thuộc hạ cũng không biết được.
"Vậy cậu đưa tôi đi."
Trần Thiêm Dụ nói: "Ban liên lạc đối ngoại là hạt nhân của viện hội học sinh, rất nhiều hoạt động muốn làm được thì đều phải dựa vào các cậu để kéo tài trợ, khó trách có thể cậy tài khinh người."
Trần Hán Thăng vừa bắt đầu còn vì bọn họ giải vây: "Người có năng lực tính khí xấu một chút cũng không có chuyện gì to tát lắm, thủ hạ của tôi có nữ sinh tên là Nhiếp Tiểu Vũ, tính khí cũng nỏng nảy, thỉnh thoảng cũng giận tôi, nhưng chỉ cần lúc tôi mở miệng, cô ấy có thể tận tâm làm tròn trách nhiệm của mình."
Trần Thiêm Dụ thở dài một hơi: "Đó cũng là vẫn đề tôi lo lắng, tôi lo rằng bọn họ không nghe bộ trưởng là cậu chỉ huy."
Trần Hán Thăng cười cợt: "Ai không nghe lời tôi lập tức thay người, nếu toàn bộ không nghe tôi sẽ đổi toàn bộ, sau này tất cả sẽ phải quen dần."
Trần Thiêm Dụ cho rằng đây là nói đùa vì lẽ đó không có để ở trong lòng.
Đi tới một nửa thì nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên, cô hiện tại đang ở trong trạm phát thanh, cũng là thành viên của viện hội học sinh.
Mà cô cặn bã nữ này cũng rất hiểu rõ sức hút của nữ nhân, vì vậy thừa dịp nghỉ hè, cô lại đi uốn tóc, còn ở bên ngoài quẹt một ít son môi, mỗi cái đều làm tăng sự cám dỗ của cô.
"Chủ tịch trần, chủ tịch, hai người đang đi đâu đấy?" Thương Nghiên Nghiên cười hỏi.
Trần Thiêm Dụ nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên lập tức đứng bất động nói: "Tôi giúp Hán Thăng đi gặp mấy thanh viên ban liên lạc đối ngoại, cậu có muốn đi cùng không?"
Thương Nghiên Nghiên cười nói: "Vậy phải xem bộ trưởng Trần có cho phép tôi đi theo hay không."
Trần Hán Thăng cũng không muốn quá phản ứng: "Chân dài ở trên thân thể của cô, thích đi thì đi."
Trần Thiêm Dụ rất không cao hứng: "Cậu đối với con gái nên nhẹ nhàng một chút có được không, toàn viện đều biết tôi đang theo đuổi Thương Nghiên Nghiên."
"Hiện đã đến bước nào rồi." Trần Hán Thăng hỏi.
"Đã dắt tay."
Trần Thiêm Dụ đại khái cũng cảm thấy quá chậm, vì chính mình giải thích: "Tôi chọn đường dài để đi vì vậy không cần vội vã nhất thời."
Trong tâm Trần Hán Thăng biết chắc rằng cậu ta bị sự phòng bị của Thương Nghiên Nghiên cự tuyệt, cũng ngại giải thích nên vỗ vỗ vào vai Trân Thiêm Dụ nói: “Cố lên đi” .
Trần Thiêm Dụ lại đi an ủi Thương Nghiên Nghiên: "Trần Hán Thăng tính khí không được tốt, cậu cũng không cần quá để ý."
Thương Nghiên Nghiên che miệng nở nụ cười: "Cậu ta làm lớp trưởng của tớ đã được một năm, dễ tính hay không tốt tớ tự nhiên biết."
Phản ứng này của Thương Nghiên Nghiên thực sự đã làm cho Trần Thiêm Dụ bối rốt, cậu ta tự nói thầm trong lòng: "Bình thường không thấy Thương Nghiên Nghiên nói chuyện nhiều như vậy."
Đãi ngộ của viện hội học sinh so với hệ hội học sinh thực sự tốt hơn không ít. Bên trong có một phòng họp chuyên môn riêng biệt.
Ba người đi vào sau đó ngồi xuống, ban liên lạc đối ngoại phó bộ trưởng cùng trợ lý đều được thông báo tập hợp lại đây.
Ban liên lạc đối ngoại bên viện tổng cộng có 14 cái biên chế, trước mặt hai là phó bộ trưởng một nam một nữ đều là năm 2.
Trần Thiêm Dụ trước tiên giới thiệu thân phận của Trần Hán Thăng, sau đó rồi hướng về phía ban liên lạc đối ngoại tiến hành một số khích lệ xã giao.
Trần Hán Thăng ở bên cạnh nhìn, tính toán chính mình lúc nữa cũng phải nói vài câu, đột nhiên cảm giác bàn dưới bắp đùi có chút ấm áp cảm giác.
Vừa cúi đầu nhìn.
Thương Nghiên Nghiên không biết lúc nào, lại đưa bàn tay đến chân của mình lên trên.
Trần Hán Thăng nhìn về phía Thương Nghiên Nghiên, Thương Nghiên Nghiên lại không thu hồi về mà còn nghịch ngợm gãi một hồi.
Sau khi Trần Thiêm Dụ nói xong lại quay sang Trần Hán Thăng nói: "Trước hết nên để cho phó bộ trưởng giới thiệu tình huống cụ thể bên trong."
"Khụ ······ tốt."
Trần Hán Thăng không tự nhiên ho khan một tiếng, Thương Nghiên Nghiên cố ý đưa thân thể nghiêng sang một bên, chặn tầm mắt của Trần Thiên Dụ lại, bàn tay vẫn như thế đặt ở trên bắp đùi của Trần Hán Thăng.
Nhưng như vậy cũng thực sự kích thích, đối diện nhiều người như vậy. Đặc biệt là người đang theo đuổi mình đang ngồi bên cạnh, cặn bã nữ này cũng thật là to gan.
Không chỉ có như vậy, Trần Thiêm Dụ vẫn cùng Thương Nghiên Nghiên trò chuyện: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
"Buổi tối à?"
Thương Nghiên Nghiên suy nghĩ một chút: "Đơn giản một chút. Sữa đậu này cùng bánh quẩy, nhiều nhất là thêm một ít trứng gà. Tớ đang nghĩ nên rèn luyện vận động để duy trì vóc dáng."