Trần Hán Thăng mở mắt ra nhìn, trước mặt là một cô gái đang đứng đó.
Trên mặt cô bé vẫn còn đọng lại một chút ngây ngô của học sinh cấp 3, tóc ngắn ngang vai, mái trước được cắt nghiêng nghiêng vừa phải, dung mạo xinh đẹp, mắt một mí nhưng to tròn, mũi cao thẳng.
Dựa theo đánh giá khoa học của Quách Thiếu Cường xem chừng cô ấy được khoảng 9 điểm, nhưng vẻ ngoài lại hiện lên sự ương bướng cùng cố chấp.
Trần Hán Thăng nhìn thấy cô bé, đột nhiên cảm giác nhức đầu: "Sao em lại ở đây?"
"Em đi báo danh lên đại học." Cô gái nói.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Tài Viện?"
Trong lòng Trần Hán Thăng vẫn mang theo một tia hi vọng.
"Không phải, anh không biết thi được 550 điểm là cực khó nha."
Cô gái đắc ý nói: "Bình thường em thi đều được 590 điểm trở lên. Nhưng lần này phát huy ngoài khả năng nên thi được 550 điểm, vừa vặn được vào Tài Viện."
"Con mẹ nó. . . haiz."
Trần Hán Thăng thở dài bất đắc dĩ: "Thế người nhà em đâu?"
"Mẹ em đang ở bên kia làm chút thủ tục, anh muốn gặp không? Thời điểm em đậu đại học, gia đình có mở bữa liên hoan, và mời anh. Nhưng chú Trần báo anh ở trường có việc bận."
Cô gái cười nói, thuận tiện cầm chai nước khoáng trên bàn.
Trần Hán Thăng hành động còn nhanh hơn, đoạt được chai nước,cảnh giác nói: "Em làm gì vậy?"
"Uống nước, em khát."
Cô gái nhẹ nhàng nói.
"Nhưng chai nước này anh uống rồi."
Trần Hán Thăng nhấn mạnh.
"Biết mà, nhưng em có chê đâu."
Cô gái nghiêm túc trả lời.
"Nhưng anh không thích."
Trần Hán Thăng đưa qua một chai nước khác còn chưa mở. Hắn nhìn bốn phía chỉ thấy Kim Dương Minh là đang rỗi, nên gọi tên đó lại.
"Lão Lục, mày không có việc gì à?"
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Kim Dương Minh bĩu môi: "Thật vất vả mới gặp được một học muội xinh đẹp, không ngờ Quách Thiếu Cường nhanh chân cướp mất. Anh xem tên ngốc đó thì làm được gì. Học muội người ta có thèm quan tâm đâu. . . a, em gái này cũng học ở Tài Viện sao?"
Kim Dương Minh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, ngoại trừ vẻ ngây thơ, dáng vẻ có phần ăn đứt Thương Nghiên Nghiên.
Nhưng Thương Nghiên Nghiên biết cách ăn mặc, trang điểm đánh sâu vào tâm lý con trai, cộng thêm nồng đậm hương vị phụ nữ trên người.
Những người bình thường không thể hấp dẫn được Thương Nghiên Nghiên. Nhưng sinh viên năm nhất yêu đương có điểm đặc biệt, trong đó pha thêm một chút cảm giác xấu hổ của những quy tắc cùng giáo điều.
Trần Hán Thăng giới thiệu: "Em ấy là La Tuyền, tân sinh Tài Viện, mày dẫn em ấy cùng mẹ đến chỗ xe bus tới trường học mình đi."
Lúc đầu, Tài Viện chỉ cung cấp một chiếc xe bus để đón tân sinh, nhưng Trần Hán Thăng cảm thấy quá ít nên bỏ tiền túi ra thuê thêm một chiếc nữa.
Đương nhiên, hắn cũng thu được một số tuyên truyền, bởi trên xe có dán quảng cáo 'hỏa tiễn 101' không những thế còn được phát tờ rơi quảng cáo công việc chuyển phát nhanh nữa.
"Khụ."
Kim Dương Minh hắng giọng: "Học muội, anh là Kim Dương Minh khoa nhân văn, học trên em một khóa. Hôm nay anh nhận nhiệm vụ đưa em đến Tài Viện báo danh."
Nhưng La Tuyền chẳng thèm nể mặt, chỉ nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng hỏi: "Anh có quan hệ thế nào với Trần sư huynh?"
Kim Dương Minh ôm Trần Hán Thăng nói: "Anh cùng hắn là anh em thân thiết nhất trong phòng ký túc xá đấy. Hắn là tứ ca."
"Vậy sau này anh cũng không thể gọi em là sư muội."
La Tuyền nhìn Kim Dương Minh nói: "Phải gọi là tứ Tẩu, bởi vì tôi là bạn gái của Trần sư huynh."
Kim Dương Minh ngạc nhiên, nhìn Trần Hán Thăng nói: "Trần ca, lại là anh à?"
"Sạo gọi là lại?"
Trần Hán Thăng nhíu mày nhìn Kim Dương Minh, sau đó chỉ chỉ vào đầu nói: "Nơi này của em ấy có vấn đề."
La Tuyền cảm giác mất hứng nói: "Trần sư huynh, em đã bỏ nhiều công sức theo anh đến đây mà."
Trần Hán Thăng không muốn nói mấy lời vớ vẩn nữa, đẩy Kim Dương Minh nói: "Mày nhanh dẫn em ấy đi đi."
Lúc đầu Kim Dương Minh nhìn thấy em gái xinh đẹp rất là vui mừng nhưng biết cô gái này có quan hệ với Trần Hán Thăng thì chẳng còn vui vẻ gì nữa.
Trần Hán Thăng cái gì cũng tốt, riêng phương diện gái gú có phần lấp lửng.
"Trần ca, em bên kia còn chút chuyện. . ."
"Chú dẫn em ấy đi, sau này vừa ý em gái nào đích thân anh sẽ xin QQ cho chú."
Trần Hán Thăng nói: "Phó chủ tịch hội học sinh khoa nhân văn, cán bộ đoàn ủy, học sinh ba tốt toàn trường, top 10 học sinh khu vực Giang Lăng, sinh viên ưu tú tại thành phố Kiến Nghiệp, sinh viên khởi nghiệp tiêu biểu toàn tỉnh Tô Đông, muốn xin kết bạn QQ hẳn là không khó."
Kim Dương Minh lập tức đồng ý: "Chốt."
Trần Hán Thăng quay sang nói với La Tuyền: "Em cùng cậu ấy đi về Tài Viện. Trên đường đi nếu có gì chưa hiểu, cậu ấy sẽ hỗ trợ giải đáp."
"Vậy còn anh?" La Tuyền hỏi.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng nói: "Đêm nay anh còn phải ăn tối với bạn gái."
La Tuyền chẳng thèm tỏ ra ngạc nhiên, cầm hành lý cùng mẹ lên xe. Kim Dương Minh tỏ ra kỳ quái hỏi: "Không phải em tự nhận là bạn gái Trần Hán Thăng sao? Thế mà nghe hắn nói ăn tối cùng bạn gái lại chẳng tỏ ra điều."
"Bởi vì tôi đã biết rồi."
La Tuyền chẳng thèm để ý nói: "Hắn có bạn gái thì có gì mà lạ, nhưng bất kể bạn gái hắn là người nào sẽ bị tôi đánh bật mà thôi."
Kim Dương Minh nhủ thầm, dáng vẻ của em cũng được đấy, nhưng hình như có phần tự tin thái quá. Em có biết đối thủ của mình là ai không?
"Tiểu Kim, tẩu tử hỏi cậu. Sao Trần sư huynh có nhiều chức vụ như vậy, trong trường hắn rất nổi tiếng sao?"
Kim Dương Minh nghe được hai từ 'tiểu Kim' mà muốn ngất ngay tại chỗ. Nên quyết định dẫn cô bé đến căn cứ 101 để mở mang tầm mắt.
"Tứ ca là người hét ra lửa tại Tài Viện đấy. Năm nhất mà hắn đã làm lớp trưởng, rồi phó bộ trưởng hội học sinh, sau đó là cán bộ hội học sinh, cuối học kỳ là học sinh ba tốt. Qua tết, bởi vì bị cách ly do bệnh dịch nên kiếm được học sinh mười tốt, do có biểu hiện trấn định trong thời gian cách ly. rồi học sinh ưu tú toàn Kiến Nghiệp. Cuối cùng, Tài Viện giúp hắn xin về danh hiệu, sinh viên lập nghiệp tiêu biểu toàn tỉnh Tô Đông."
"Thêm nữa, khả năng năm nay hắn sẽ lên chức vụ cao hơn trong hội học sinh."
La Tuyền sững sờ: "Anh ấy năm nay mới học năm hai thôi mà?"
Kim Dương Minh cười cười: "Anh hùng không hỏi xuất thân, đến bạn trai của mình mà em còn không biết hay sao?"
La Tuyền nghe được thấy cũng đúng, lập tức quay qua nói với mẹ: "Mẹ, mẹ xem bạn trai con có giỏi không?"
Mẹ La Tuyền mắng luôn: "Đừng nói lung tung, con gái con nứa không biết thẹn là gì. Con có biết con làm mẹ mất mặt lắm không?"
Kim Dương Minh tiếp tục nói: "Nhưng muốn kể đến chuyện Trần ca giỏi nhất. Chắc phải kể đến bán gái của anh ấy, nếu cô ấy muốn lộ diện, nhất định sẽ đạt được ví trị, người con gái đẹp nhất Tài Viện."
"Cô ấy ở đâu, để tôi đi gặp."
Chuyện này gợi lên lòng hiếu kỳ và háo thắng của La Tuyền.
"Tòa nhà F phòng 101, toàn trường đều biết, nơi đó có rất nhiều quảng cáo."
. . .
Chạng vạng tối là thời điểm phòng 101 bận rộn nhất, bởi vì lúc này cần đóng gói gọn gàng cho xe chuyển phát trở đi.
Mấy ngày này vì có sự kiện khai giảng, nên công việc tương đối nhiều, bởi vạy đám người Hồ Lâm Ngữ cũng tới đây giúp đỡ, bỗng lúc này có người đẩy cửa bước vào.
"Xin chào, cậu cần chuyển phát nhanh sao?"
Hồ Lâm Ngữ ngẩng đầu lên hỏi.
Không khí trong phòng 101 cũng 102 đều rất mát mẻ, tuy Trần Hán Thăng là tên cặn bã, nhưng không hề keo kiệt. Hắn trang bị cho mỗi phòng một điều hòa không khí.
Ở bên trong này thật sự rất thích, làm cho mấy bạn học nguyện ý vào đây giúp đỡ.
"Không có chuyện gì, tôi chỉ đến xem chút thôi."
La Tuyền nhìn thấy cảnh náo nhiệt trong phòng 101 nói: "Không ngờ nơi làm ăn của bạn trai mình quả nhiên rất được."
"Bạn trai?"
Hồ Lâm Ngữ quan sát La Tuyền, sau đó nói với người bên cạnh: "Tiểu Mẫn, lại một cô gái ngốc mê muội, đã thế lại còn năm nhất nữa chứ."
Đàm Mẫn cười cười: "Có gì mà kỳ lạ, thỉnh thoảng lại có người đến thổ lộ mà."
Phòng 101 đang có rất nhiều người làm thêm, nhưng họ nghe La Tuyền nói chỉ nhìn thoáng qua, có ít người mỉm cười tỏ ra gần gũi cùng đồng cảm.
La Tuyền ngạc nhiên: "Tôi đến phá, sao các người không hoảng sợ?"
"Tại sao phải sợ, hiện giờ con gái muốn nói chuyện tình yêu với Trần Hán Thăng đâu chỉ có một mình cô."
Hồ Lâm Ngữ cười cười: "Nhưng không một ai thành công? Bé biết tại sao không?"
La Tuyền không trả lơi.
"Bởi người cai quản 101 là một tòa núi lớn, không ai có thể lật được."
Hồ Lâm Ngữ tiếp tục nói: "Em gái, nhìn dáng vẻ em cũng xinh đẹp đấy, nhưng so với cô gái họ Tiêu kia cũng không phải cùng một cấp bậc nha."
"Cô ấy còn thua, thì em gái tính là cái gì?"