Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng ôm cái đầu đau nhức tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong ký túc xá công ty. Hắn cố gắng nhớ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, hình như lúc ăn đồ nướng, hắn muốn say nên cố ý trộn bia với rượu trắng để uống, cuối cùng gục xuống bàn ngủ thiếp đi giữa tiếng hoài niệm tuổi trẻ của Vương Tử Bác. “Đúng là chỉ muốn ngủ mãi không tỉnh thôi.” Trần Hán Thăng nhìn tia nắng chiếu vào qua khe rèm cửa, lề mề...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.