Ở các trường đại học khác nhau, chức năng của ban ngành đoàn ủy cũng không giống nhau. Ở một vài trường đại học đoàn ủy chỉ là bộ phận bình thường mà thôi, nhưng ở Tài Viện đoàn ủy lại là bộ phận cực kỳ quan trọng. Ở đây, đoản ủy quản lý từ hội học sinh, quản lý vấn đề tuyển sinh, đến cả việc phân phối tài nguyên trong trường đoàn ủy cũng có quyền đưa ra ý kiến riêng biệt.
Sau khi tan học, Trần Hán Thăng đi theo Hồ Lâm Ngữ tới văn phòng làm việc của đoàn ủy, Thẩm Ấu Sở thì lặng lẽ theo sau. Cô nàng nhìn thấy sắc mặt của Trần Hán Thăng có vẻ lầm lì, thì càng không dám mở miệng nói chuyện.
"Cốc cốc cốc"
Trong một phòng làm việc dành riêng cho cá nhân, Hồ Lâm Ngữ lên tiếng chào hỏi: "Thầy Vu, em lại tới quấy rầy ngài."
Trần Hán Thăng nhìn qua tấm biển tên để bàn bằng mica, trên đó có ghi 'Học viện tài chính và kinh tế, phó bí thư đoàn ủy Vu Dược Bình' .
Vu Dược Bình khoảng chừng 40 tuổi, trên mặt có đeo cặp kình màu vàng đen, thân thể hơi có chút mập mạp chắc là ngồi trong văn phòng làm việc trong thời gian quá dài sinh ra.
Lão đang ngồi nghiên cứu tài liệu, nhìn thấy Hồ Lâm Ngữ thì lộ ra vẻ mặt không vui: "Cô còn tới đây làm gì, tôi đã nói xét duyệt hồ sơ xin trợ cấp cho sinh viên nghèo cần phải có thời gian. Với lại tài liệu chứng minh của vị bạn học Thẩm Ấu Sở kia cũng chưa đầy đủ, nên trường học còn phải liên hệ với ban ngành chính phủ bên đó để xác minh nữa."
"Chuyện kia còn cần bao lâu nữa, thầy Vu?" Hồ Lâm Ngữ vội vàng hỏi.
Vu Dược Bình lần nữa cúi đầu xuống tập tài liệu: "Thời gian không thể nói trước được, có thể dài cũng có thể ngắn. Tóm lại trường học cần phải xác minh rõ ràng, còn về chuyện trợ cấp cho sinh viên nghèo chắc chắn nhà trường sẽ cấp."
Hồ Lâm Ngữ vẫn chưa nhận được thông tin chính xác, trong lòng bắt đầu sốt ruột: "Trước kỳ nghĩ lễ, em đã đưa tài liệu qua cho thầy. Mà thầy cũng nói là sẽ nhanh chóng xét duyệt, sao bây giờ lại nói là chưa quyết định?"
Vu Dược Bình từ tốn giải thích: "Trường học có quy định của trường học, tài vụ có quy định của tài vụ. Bạn học sinh này, bạn cần phải hiểu cho chúng tôi chứ."
Vu Dược Bình nói xong thì không để ý đến Hồ Lâm Ngữ, cũng như không nhìn Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, mà cúi đầu xuống bắt đầu viết tài liệu. Trong phòng chỉ còn tiếng điều hòa ' vù vù' vang lên.
"Lại là bộ dạng này."
Hồ Lâm Ngữ đã gặp tình huống thế này mấy lần rồi, giống như người đấm vào bông vậy, kẹt ở chỗ này tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cô nàng quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt thờ ơ của vị lớp trưởng Trần Hán Thăng. Còn người trong cuộc là Thẩm Ấu Sở thì rụt rè đứng ở cửa ra vào, bên trong cặp mắt anh đào đồng thời hiện lên sự chờ mong cùng vẻ thất vọng.
"Haizz."
Hồ Lâm Ngữ thở dài, mấy lần trước gặp được sự tình thế này, thì ngơ ngơ ngác ngác rời đi. Nhưng lần này, Trần Hán Thăng đang ở nơi này, không thể để hắn coi thường được.
"Thầy Vu, hoàn cảnh gia đình Thẩm Ấu Sở khó khăn là chuyện mà ai cũng biết. Cô ấy hàng ngày chỉ ăn có 3 xu tiền ăn gồm cơm miễn phí và canh trứng rong biển mà thôi."
"Mỗi ngày, Thẩm Ấu Sở còn làm thêm tại thư viện đến tận 10h mới được nghỉ."
"Hiện tại, cô ấy đang xin việc làm thêm giờ tại nhà ăn, chỉ vì muốn tiết kiệm tiền ăn. Thầy Vu, đây đều là những việc ai cũng có thể nhìn thấy."
. . .
Hồ Lâm Ngữ chăm chú nhiệt tình giải thích, nhưng có nói gì thì Vu Dược Bình cũng không trả lời, giống như không nghe thấy vậy.
Hồ Lâm Ngữ đối mặt với kiểu người mềm không được cứng cũng không xong,thì cơn tức đã chạy lên đên tận não rồi, gộp lại những lần bị từ chối trước nữa, làm cho Hồ Lâm Ngữ không thể nhịn thêm được nữa. 'Bộp' tiếng đập bàn vang lên.
Mọi người trong phòng đều giật mình, Vu Dược Bình còn vứt cả cây bút đang cầm trong tay đi.
"Ông bộ dạng này còn xứng đáng làm giáo viên sao? Có còn xứng đáng là một đảng viên không?"
Hồ Lâm Ngữ lớn tiếng hỏi, tóc tai dựng ngược hết cả lên.
Trần Hán Thăng cảm thấy không ổn, bước lên phía trước kéo Hồ Lâm Ngữ lại, không nghĩ tới Vu Dược Bình cũng bộc phát tức giận. Lão móc từ trong ngăn kéo ra một con dấu đặt cộp xuống bàn: "Cô đã nói như vậy, thì mọi người dứt khoát một chút đi. Tôi đưa cho cô con dấu, cô đến đây làm người phụ trách xét duyệt đi."
Hồ Lâm Ngữ thuộc dạng thích thì nhích, không nói thêm gì định cầm lấy con dấu, nhưng Trần Hán Thăng vội vàng ngăn lại: "Hồ Lâm Ngữ, đừng điên điên khùng khùng nữa."
"Trần Hán Thăng, cậu đừng cản tôi, không phải cậu nói thích Ấu Sở sao? Vậy thì phải đứng về phía bên này chứ?"
Hồ Lầm Ngữ nói chuyện đã mang theo vài phần nức nở.
Trần Hán Thăng biết chuyện này không phải đơn giản chỉ là chia ra 'bên này' 'bên kia' như thế được. Nếu muốn chuyện này thành công, nhất định bọn họ phải để mình cùng trường học đứng về 'một bên' mới được.
Tiền là chuyện nhỏ, điểm mấu chốt là xuất trợ giúp này cực kỳ ít ỏi, mật ít ruồi nhiều. Thẩm Ấu Sở nghèo khó là sự thật, nhưng những người khác khó khăn cũng không phải là giả.
Cuối cùng, Trần Hán Thăng cũng khuyên nhủ, kéo được Hồ Lâm Ngữ ra ngoài, cũng thuận tiện đặt con dấu gọn gàng trở lại.
Hồ Lâm Ngữ đi ra khỏi phòng làm việc, rốt cục không nhịn được nữa, khóc rống lên: "Ấu Sở tất cả đều phù hợp với điều kiện, những sao lão lại không phê duyệt, vì sao chứ?"
Thẩm Ấu Sở duỗi ra ống tay áo của mình, có lẽ đây là bộ đồng phục thời cấp ba, có nhiều chỗ giặt quá nhiều lần đã phai màu chuyển thành màu trắng bệch rồi. Cô nàng nhẹ nhàng giúp Hồ Lâm Ngữ lau khô nước mắt, sau đó nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta đừng xin nữa, dừng lại ở đây thôi."
"Thế về sau cậu phải làm sao?"
"Mình không sao, không có vấn đề gì."
Giọng nói Thẩm Ấu Sở tuy rằng nhỏ nhẹ, nhưng bên trong lại lộ ra một loại kiên cường, cố chấp.
Trần Hán Thăng nghe được những lời này có chút ngạc nhiên, nhưng Thẩm Ấu Sở y nguyên vẫn không dám nhìn mình. Giờ này hắn mới hiệu được, loại tính cách kiên cường này không phải là không có trong con người Thẩm Ấu Sở, chỉ là tính cách này được giấu vào sâu bên trong mà thôi.
Trần Hán Thăng thờ dài, sau đó quay qua nói với Hồ Lâm Ngữ: "Cậu đem tài liệu của Thẩm Ấu Sở cho tớ đi?"
"Cậu có thể làm được sao?"
Hồ Lâm Ngữ hai mắt đẫm lệ hỏi.
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Tớ cũng không chắc chắn. Nhưng nếu từ đầu cậu đưa cho tớ, thì chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều."
"Cậu tham gia ngay từ đầu cũng không làm được gì đâu. Chẳng qua lão thầy giáo kia không muốn làm theo quy định mà thôi." Hồ Lâm Ngữ tức giận nói.
"Không phải thầy ấy không hiểu quy định. Chỉ là cậu không hiểu tình huống bên trong cơ quan, chỉ toàn làm bậy làm bạ."
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng mở tài liệu ra xem: "Các cậu về trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho tớ."
"Cậu định làm gì?"
Hồ Lâm Ngữ không đành lòng hỏi.
"Mình có phương pháp của mình. Một là sửa cái sai của cậu. Hai là đứng giữa điều hòa để giải quyết chuyện của Thẩm Ấu Sở." Trần Hán Thăng nói.
Hồ Lâm Ngữ có chút áy này. Giờ đây cô nàng đã tỉnh táo lại, mới hiểu được vừa rồi mình xúc động đã gây ra hậu quả thế nào. Nhưng cô nàng vẫn không hiểu 'đứng giữa điều hòa' là gì, nghe Trần Hán Thăng nói giống như là đi nịnh nọt một phía vậy.
Trần Hán Thăng nhìn thấy vẻ mơ hồ trên mặt Hồ Lâm Ngữ, thì nghiêm chỉnh giải thích: "Chuyện này đúng là trong họa có phúc. Có một số việc nhìn thì có vẻ không cách nào vượt qua được, nhưng trong đó lại chứa đựng rất nhiều cơ hội tiềm ẩn, cần chúng ta tìm tòi mới thấy được."
"Giống như chuyện này vậy. Cậu đắc tội với thầy ấy, nhưng chỉ cần tớ có thể làm lắng chuyện này xuống, thì có thể tạo được mối quan hệ với bên đoàn ủy rồi."
"Có mất thì có được, có phải vậy hay không?"
Hồ Lâm Ngữ như hiểu ra được điều gì, vội hỏi lại.
"Không sai, nói không chừng, giải quyết xong việc này, tớ có thể tìm được tình yêu thì sao!"
Trần Hán Thăng cười hì hì nói, còn liếc về phía Thẩm Ấu Sở, làm cho khuôn mặt cô nàng lập tức đỏ bừng lên, sau đó nhanh chóng cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Hồ Lâm Ngữ hù một cái, lôi Thẩm Ấu Sở chuẩn bị rời đi, nhưng không quên để lại một câu: "Thật ra, lớp trưởng, nghiêm túc đánh giá cậu cũng đẹp trai đấy."
"Tiểu Hồ, khuyên cậu một câu chân thành, cậu đừng có si tâm vọng tưởng. Chúng ta là không thể nào, cậu nên suy nghĩ một chút về Kim Dương Minh đi."
"Ọe"