"Bây giờ cậu có thể sa thải La Tuyền không?"
Trần Hán Thăng trực tiếp hỏi.
"Lý do?"
Nhiếp Tiểu Vũ nói: "Cô bé này tớ đã cho qua vòng phỏng vấn rồi, không có lý do chính đáng không được, liên tục sa thải trợ lý tới hai lần, lần thứ nhất là uy chấn bát phương, lần thứ hai người khác sẽ nói chúng ta không có lòng dạ dung người."
Trần Hán Thăng không tiện nói lý do, hắn hiểu rõ cô nàng La Tuyền này: "Cố chấp thậm chí là điên cuồng", hắn vốn dự định nếu đã không trêu chọc nổi thì sẽ trốn một hồi, không nghĩ quay đi quay lại, lại gặp nhau ở đây.
"Không có lý do chính đáng, chúng ta nói là tên của cô ấy không được êm tai, có thể được không?"
Trần Hán Thăng thử nghiệm hỏi dò.
Nhiếp Tiểu Vũ từ chối: "Trừ phi tôi không làm phó bộ trưởng này nữa, như vậy tùy tiện lão nhân gia cậu làm sao làm."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm làm sao được, cậu ta mà không ở đây thì mình làm sao lười biếng được nữa.
"Được rồi, vậy cậu chú ý quan sát công việc ở trong viện lẫn bên hệ, nếu có việc gì không giải quyết được thì đến tìm tôi."
Trần Hán Thăng là thuộc kiểu người này, bản thân không hỏi sự tình cụ thể, gặp phải vấn đề khó mới ló đầu ra, đương nhiên cũng có một chút ý tứ tránh né.
Nhiếp Tiểu Vũ lúc ở ban liên lạc đối ngoại hệ nhân văn đã cùng làm chung cùng Trần Hán Thăng, lại đang kiêm chức tại căn cứ gây dựng sự nghiệp 101, nên cô cũng đã quen tác phong của người ông chủ này, liền gật gù đáp ứng.
Có điều, chuyện nên làm cô ấy cũng cũng sẽ không lùi bước.
"Nếu cậu đã đáp ứng thì tối nay ở phòng ăn Dai pai dong chỗ trung tâm thương phẩm Nghĩa Ô. Mọi người trong đội tập trung ăn cơm một bữa, tiện thể gặp gỡ một chút, lúc đấy bộ trưởng Trần nhớ tới dự họp."
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: "Cậu đại biểu thay tôi là được rồi chứ."
Hắn là thực sự không muốn gặp La Tuyền, bản thân hắn luôn cảm thấy nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nhiếp Tiểu Vũ vẫn cứ không đáp ứng: "Lần thứ nhất ăn cơm nhất định toàn bộ phải có mặt, như vậy có thể xây dựng một bầu không khí đoàn kết. Tiện thể cũng làm lắng đi chuyện sa thải toàn bộ người mấy ngày trước."
Trần Hán Thăng nhìn Nhiếp Tiểu Vũ, cô nương này đã trải qua rèn luyện một năm kiêm chức, hiện tại lại có một chút mùi vị của thư ký.
"Được thôi, lão bản Nhiếp đã nói như vậy, tôi đây cũng không thể tránh né được."
Trần Hán Thăng đột nhiên sửa lại thái độ, cười hì hì nói.
Nhiếp Tiểu Vũ báo cáo xong thì chuẩn bị rời đi, Trần Hán Thăng đột nhiên lại hỏi: "Sau khi tốt nghiệp, Lão bản Nhiếp đã có dự định làm gì chưa?"
"Hả?"
Nhiếp Tiểu Vũ quay đầu, cô mới năm 2, còn chưa hề nghĩ tới vấn đề này.
"Suy nghĩ một chút, vẫn là theo tôi làm chứ, nói chung về phương diện lương thưởng sẽ không lỗ."
Trần Hán Thăng nói.
Nhiếp Tiểu Vũ suy nghĩ một chút: "Cũng không phải không được, nhưng với giá trị nhan sắc này so với hai bạn gái hôm trước ở xưởng điện tử kém quá nhiều, chỉ ở làm ông chủ là cậu đây mất mặt."
"Hết chuyện để nói, lão bản* không được tùy ý đùa giỡn."
*Lão bản: ông chủ.
Trần Hán Thăng lấy ra cái vở làm bộ nhớ kỹ: “Tiền lương thành tích tháng này trừ hết."
······
Buổi tối ở thương phẩm Nghĩa Ô, ở một cái phòng khách nào đó ở Dai pai dong, Trần Hán Thăng cùng trợ lý mới của viện ban liên lạc đối ngoại gặp mặt.
Những người này là sinh viên đại học năm nhất mới vừa thoát khỏi cấp ba, trên mặt vẫn còn rất non nớt. Đột nhiên tham gia vào kiểu “Họp mặt đồng nghiệp” này thì có chút không thích ứng.
Trên khuôn mặt mỗi người đều biểu hiện cảm giác gò bó, thời điểm ngồi xuống thì vẻ mặt lại xấu hổ nhún nhường cùng nhau.
Đặc biệt bộ trưởng lại là Trần Hán Thăng, hắn là người đọc diễn văn ở đại hội tân sinh viên, lại là nhân vật nổi tiếng ở trường học, lúc nhìn bọn họ đều có chút kính nể.
Nếu như nhóm trợ lý mới này biết mấy ngày trước Trần Hán Thăng một hơi sa thải mười mấy phó bộ trưởng cũng trợ lý, phòng chừng thì không chỉ có kính nể không thôi.
Chuyện này thì chờ bọn nhóc quen thuộc với việc làm tại viện hội học sinh, nhất định sẽ có người bát quái chuyện đó cho bọn họ biết.
Có điều Trần Hán Thăng rất hòa thuận, cười hì hì cùng mọi người tiếp lời, đương nhiên gặp mặt lần đầu thì đề tài cũng rất hạn chế, đơn giản là "Quê nhà ở đâu, học chuyên ngành gì, thi đại học được bao nhiêu điểm,…".
Đề tài tuy rằng tẻ nhạt, thế nhưng lại có thể rất tốt làm giảm bớt căng thẳng, mấy trợ lý mới lần lượi giới thiệu bản thân, thuận tiện quan sát nữ sinh nào ở đây là xinh đẹp nhất, nam sinh nào là đẹp trai nhất.
Đương nhiên La Tuyền là nữ sinh xinh đẹp nhất, rất nhiều trợ lý nam sinh đã quan tâm cô rất lâu, nói chung thì cũng chỉ chờ cô mở miệng mà thôi.
"Tớ thi vào Tài Viện cũng là bởi vì một nam sinh mà thôi."
La Tuyền vừa mới nói chuyện, lập tức đưa tới một tràng "Oa" kinh ngạc thốt lên.
Đi theo một nam sinh tới Tài Viện?
Chắc chắn có ẩn tình!
Đám học sinh mới đang trò chuyện bát quái với nhau lập tức tập trung lại, toàn bộ đều nhìn La Tuyền.
"Tớ tên là La Tuyền, đến từ cấp ba Cảng Thành, cố sự này phát sinh vào lúc tớ đang học lớp 11, vào lúc tan học buổi tự học tối."
"Có một tên lưu manh muốn trò chuyện, tớ đương nhiên là từ chối, có điều tên kia vẫn là cứ bám theo tớ, vào lúc đó một anh học sinh khóa trên vừa vặn xuất hiện, anh ấy vì tớ mà cùng tên lưu manh kia đánh một trận còn chịu xử phạt của trường học."
"Từ ngày đó trở đi, trong lòng tớ đã không thể chứa được người nam sinh khác, sau đó anh ấy thi đậu Tài Viện thì tớ cũng thi theo lại đây."
······
Xét theo bản chấn, thì đây là một chuyện tình cảm lãng mạng, đặc biệt nữ chính lại là La Tuyền lời nói càng thêm hấp dẫn.
Đám nam sinh nữ sinh này lập tức bị mê hoặc, còn có người hỏi: "Vậy cậu tìm thấy anh nam sinh kia chưa?"
"Đã thấy, đáng tiếc anh ấy đã có bạn gái rồi."
La Tuyền liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, ngữ khí trầm thấp nói.
Lần này được rồi, chuyện trường học lãng mạng vui tươi hiện tại lại có thêm điểm không khí đau thương, thế nhưng lại làm câu chuyện càng thêm hấp dẫn.
Có nữ sinh căm giận bất bình nói: "Sao tên nam sinh kia lại có bạn gái cơ chứ, tên đấy nên chờ cậu mới phải."
Loại câu chữ này rất được nhiều người tán thành.
"Tôi cũng cảm thấy anh ta không nên có bạn gái."
"Nam sinh kia là ai?"
"Tiểu Tuyền, tớ kiến nghị cậu đi tranh giành với cô bạn gái hiện tại kia."
······
Trần Hán Thăng quay đi quay lại xem đây là đâu, lão tử không hề làm gì cả, vậy lại trở thành kẻ bạc tình?
"Khụ ~ "
Trần Hán Thăng ho một tiếng: "Nói không chừng người nam sinh kia lúc đó chỉ muốn đánh nhau mà thôi, không có ý chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đâu."
Có điều câu nói này mới vừa nói ra khỏi miệng, Trần Hán Thăng lập tức trở thành đối tượng bị vây công.
"Cũng không thể nói như vậy, nếu anh ta vì cô gái mà đánh động, thì nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng, nếu không chăm sóc được thì không nên tùy tiện hành động."
Một nữ sinh mặc bộ đồ huấn luyện quân sự của tân sinh viên thậm chí có quên thân phận của Trần Hán Thăng trực tiếp phản bác.
"Con m* nó?"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm còn có loại tình huống kiểu này nữa ư? Cảm thấy chuyện cứu người của mình là sai lầm.
Tự nhiên cô nương được cứu lại muốn lấy thân báo đáp, đến cả người đại hiệp trượng nghĩa ra tay kia cũng tỏ vẻ không vui a.
Có điều Nhiếp Tiểu Vũ một bên lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô biết Trần Hán Thăng là người Cảng Thành, hơn nữa lúc La Tuyền kể chuyện lại nhìn ánh mắt của Trần Hán Thăng, không phải trùng hợp như vậy chứ.
Vào lúc này vừa vặn thời điểm món ăn được mang lên, Nhiếp Tiểu Vũ dùng tạm lý do này làm gián đoạn đề tài này, sau đó cô lặng lẽ hỏi:”Trần lão bản, nam sinh trong cố sự kia chẳng nhẽ lại là ngài sao?”
Trần Hán Thăng ăn hạt lạc không lên tiếng.
Nhiếp Tiểu Vũ lập tức rõ ràng, cúi đầu nói áy náy: "Thật sự xin lỗi, nếu như biết có chuyện máu chó như thế xảy ra, tôi nhất định không chiêu mộ cô ấy."
"Chuyện tới như vậy, còn nói những thứ này làm gì?"
Trần Hán Thăng bưng cốc bia lên uống một hơi cạn sạch: "Nói chung, cậu biết tớ đây sống cũng không dễ dàng gì là được rồi."